Vì người ấy là bạn của cháu.
(hơi lạc đề nhưng xin được post tiếp vào đây)
Tôi đọc được cái này trên net, cách đây 3 năm về trước, phải nói là xúc động. Một câu chuyện về người VIỆT NAM trong thời kỳ chiến tranh, về những đứa trẻ trong trại mồ côi. Một câu nói bình dị của đứa trẻ lên 10 được đưa vào "sách thánh hiền" của nhân loại để "răn dạy" người đời.
Đoạn quote dưới đây được trích nở phần cuối trong bài viết có URL:
http://www.sttheo.org/archives/homilies ... ostC04.htm
In the Vietnam War, some stray artillery rounds landed in an orphanage, wounding several children. One was a nine-year-old girl who lost a lot of blood. Word quickly reached nearby American forces and they dispatched a Navy doctor and nurse to help the children. They went to work first on the young girl who was in shock and needed an immediate blood transfusion to save her life.
To get a donor, the doctor and nurse called together a group of the unharmed children, and in their stumbling Vietnamese and limited French they explained to the orphans that someone would have to give blood to help save the little girl's life. At first nothing but silence and stares came from the frightened youngsters. Then a small hand went up in jumpy hesitation, then down again, then up again, the hand of a little boy, age ten.
The nurse quickly asked his name. "Heng," he replied in a whisper.
He was placed on a cot, his blood quickly drawn for a compatibility test, which it passed; then the transfusion started from him to the little girl.
But Heng soon broke into crying that grew into deep sobs. "Is it hurting, Heng?" asked the nurse. He shook his head no, but went into deeper sobs and began to shake. Soon he was into a flood of tears.
The medical team became nervous. Something was wrong. At that moment a Vietnamese nurse arrived on the scene. She quickly spoke to Heng in his own language, engaging him in rapid-fire dialogue. After answering several sobbing questions, she whispered softly to him. Then he became calm and his crying faded away.
Turning to the American medics, the nurse said in subdued tones: "He thought he was going to die. He had the impression that you needed all his blood, and that he would have to die to help save the little girl's life."
The shocked doctor asked, "How could he possibly have the guts to do that?" The Vietnamese nurse turned and asked the little fellow. He answered simply, "Because she is my friend."
Dưới đây tôi lược dịch, nói chính xác là kể lại câu chuyện trên theo cảm nhận của mình, để ai không quan tâm đến chi tiết thì vẫn hiểu được nội dung câu chuyện rất-rất xúc động này.
***
Trong chiến tranh Việt Nam, một tai nạn đã xảy ra ở trại trẻ mồ côi làm nhiều đứa trẻ bị thương. Một trong số đó là bé gái 9 tuổi có nguy cơ phải chết vì mất quá nhiều máu.
Một bác sĩ và một y tá người Mỹ đã được mời đến cứu thương cho các nạn nhân. Việc cấp thiết là phải tìm máu cùng nhóm để truyền cho bé gái. Họ đã tập trung các em bé trong trại mồ côi và cố gắng dùng vốn tiếng Việt trọ trẹ pha lẫn 1 ít tiếng Pháp để giải thích cho các em nhỏ hiểu rằng họ cần máu để cứu sống bé gái, nếu không ... -
Ai tình nguyện cho máu?
Tụi nhỏ hoảng sợ, mắt tròn mắt dẹt ngơ ngác nhìn, một sự im lặng đến hoang mang. Và rồi cũng có một cánh tay nhỏ bé run rẩy đưa lên, lại chùng xuống ... rồi từ từ nâng lên - Cánh tay gầy gò của cậu bé 10 tuổi.
Đáp lại câu hỏi "Cháu tên gì?" là tiếng thì thầm yếu ớt "Dạ thưa, tên Hùng" (trong đấy viết Heng - nên đoán là Hùng). Rồi chú bé được nhanh chóng đưa lên cáng để làm xét nhiệm. May quá, cùng nhóm máu. Việc lấy máu được nhanh chóng tiến hành. Cậu bé nằm im thin thít. Khi kim tiêm cắm vào tĩnh mạch, một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ đôi môi đứa trẻ. "Hùng à, có đau lắm không?" cô y hỏi - Nó lắc đầu. Nhưng sau đó vài tiếng nấc đứt đoạn lại tiếp tục bật ra. Nhìn sự bối rối của cô ý tá, nó cố cắn chặt vành môi để nuốt tiếng nấc vào trong nhưng nó không thể kìm nén - vài giọt nước đã trào ra trên khoé mắt. Nhóm nhân viên y tế biết Hùng đang khóc thầm, họ nghĩ rằng có điều gì đó bất ổn đối với chú bé.
Ngay lúc đấy, một cô y tá người Việt Nam đi đến. Nhìn vẻ căng thẳng hiện trên nét mặt Hùng, cô nhẹ nhàng hỏi chuyện bằng thứ tiếng Việt mềm mỏng. Chỉ vài phút sau, nổi lo lắng biến mất, chú bé bắt đầu bình tĩnh trở lại và rạng rỡ với nụ cười trong khi nước mắt vẫn chảy dài trên má. Cô ý tá quay lại giải thích với nhóm nhân viên y tế người ngoại quốc - "Cậu bé nghĩ rằng nó chuẩn bị chết vì tưởng rằng (hiểu nhầm) các bác sĩ và y tá sẽ lấy toàn bộ máu của mình để cứu sống bé gái kia". Người bác sĩ boàng hoàng hỏi lại "Tại sao biết sẽ chết mà cậu bé vẫn tự nguyện cho máu?". Cô y tá Việt Nam làm công việc phiên dịch và nhận được câu trả lời hết đổi bất ngờ "Vì người ấy là bạn của cháu!"