Còn phê hơn cả "Sát thủ đầu mưng mủ"

  
Nơi các thành viên có thể quậy thoải mái. Nhưng phải theo "lệ làng".

Còn phê hơn cả "Sát thủ đầu mưng mủ"

Bài viết chưa xemgửi bởi taczan » Thứ 3 Tháng 11 01, 2011 11:30 pm

ĐÈN ĐỎ

- Anh đi Sài Gòn công tác. Chưa chuyến nào anh đi lâu đến vậy.

Có gì nghiêm trọng đâu? . Anh mở cái Văn phòng Đại diện, phỏng vấn dăm đứa nhân viên. Thế thôi, mà cũng nuốt trọn anh gần nửa tháng.

Sài Gòn - Vùng đất anh chẳng lấy gì làm lạ lẫm, nếu không nói là quá quen. Ở đó, anh đi về như đi chợ. Công việc anh, phần nhiều cũng ở đó. Bạn bè cũng vậy, chỉ duy nhất ái tình. Eo ơi, xấu hổ bỏ mẹ!. Không một bóng giai nhân!..

Chuyến rồi ở lâu, anh buồn trông thấy. Khi trời đổ sập bóng đêm là anh buồn, dù Sài thành quá đỗi nhộn nhịp, hào hoa. Bạn bè dỗ anh như trẻ nít, hết nhậu nhẹt, hát ca lại ba bủng, mát xa. Anh vẫn buồn.

Vui sao khi thiếu vắng giai nhân?. Anh cũng ngỏ lời gạ gẫm dăm đứa bạn, chúng bảo: "Sài thành thiếu đéo gì, có tiền là có hết!"..


Ôi không!. Anh thích sự ái tình lãng mạn, chứ bạc tiền, hehe, anh cho gái già ở nhà còn hơn!.

Bởi khi đó, anh được những câu ngọt nhạt, những cái vuốt ve và quan trọng là không bị mắng mỏ, khi sa đà về muộn.

Anh không đi chơi cùng lũ bạn nữa. Chả phải anh không thích, mà vẻ mặt của anh giống kẻ phá đám hơn khuôn mặt của bạn bè.

Cứ tối đến là anh bách bộ ra một quán Bar nho nhỏ, cách Văn phòng không xa.

Anh ngồi đồng bú Corona, một thứ bia rất khắm của bọn Mễ Tây Cơ mọi rợ. Anh nom sành điệu như ai, tay ôm bia, mồm mơ màng nhả khói thuốc, mắt lơ đãng, trầm tư. Anh như vậy hằng đêm.

Đêm cuối trước khi về, tâm tẩm thế nào mà anh bú say mẹ. Đầu anh gục quầy Bar, hai chân lõng thõng, dãi nhớt tuôn đọng bãi nền đá hoa cương.

Anh say chất ngất, chả nhớ mẹ gì, ngoài việc ai đó vỗ vai rồi xốc nách. Sáng tỉnh dậy, thấy nằm ở một nơi lạ hoắc, cảm giác xa lắc, xa lơ. Tiếng ai nhè nhẹ đẩy cửa. Anh thoáng rùng mình, tay rờ đít kiểm tra ví tiền. Vẫn nguyên. Ơn giời!.


"Ôi, giai nhân đây sao?". Nàng - người vẫn khui bia ta bú hằng đêm, rồi thoáng liếc nhìn ngượng nghịu. Anh khẽ khàng: "Em là?". "Sao anh?". - Nàng nhoẻn miệng, không đáp mà hỏi lại anh: "Còn mệt không?". Tay nâng niu bưng tô hủ tiếu bỏ lên giường, lại nhoẻn miệng: "Ăn chút đi cưng, hư quá!". Anh bẩm sinh đã hư rồi, tử tế như nàng, giờ anh mới gặp...

Lùa hết tô hủ tiếu, anh vươn vai tìm chỗ đái ỉa, đánh răng. Chẳng biết tự bao giờ, nàng đã sắp sẵn trong khu vệ sinh nhỏ hẹp, khá thơm chứ không dậy mùi. Anh thầm cảm ơn và khen nàng chu đáo. Gái như nàng, anh chửa gặp bao giờ.

Giờ anh mới để ý đến nàng, không mấy đẹp nhưng mặn mà đến kiêu sa.

Nàng người Bắc, vào Nam cũng được dăm năm, để trốn chạy kiếp nghèo và người tình phụ bạc. Nàng đi học nghề phục vụ Bar ở một trung tâm thiện nguyện.


Đấy là nàng kể thế, chứ anh biết đéo đâu. Nhưng qua cách nàng kể, những việc nàng làm, anh tin nàng chân thật, ít nhất với anh.

Anh ôm nàng chân thành, tự nhiên để cảm ơn và tạm biệt. Nàng cũng ôm cứng lấy anh rồi bật khóc như ri.

Anh lạ lắm, vật nàng nằm ngửa ra giường, tay anh lần mò, khua khoắng. Nàng bóp mạnh tay anh khi đang lần mò xuống vùng nhạy cảm, thổn thức: "Đèn đỏ, cưng ơi!". Đèo mẹ!.

Anh buông nàng ra, không chút hậm hực, bức xúc, lăn tăn. Anh gửi nàng danh thiếp, kèm ít tờ xanh xanh hẹn ngày tai ngộ.

Danh thiếp nàng cầm, mấy tờ xanh xanh, nàng gửi trả. Nàng bảo: "Còn duyên và nhớ tới em. Vào Sài Gòn cứ đến nơi em làm sẽ gặp!". Anh vẫy xe, quay về khách sạn, sửa soạn hành lý chờ chuyến bay đêm. Anh nhớ nhung nàng quá thể...


Chiều. Anh điện thoại thăm hỏi cũng như nói lời cuối trước khi về. Nàng bảo chuẩn bị đi làm và chúc anh lên đường may mắn. Anh giở giọng dâm đãng hỏi nàng: "Nếu đèn đỏ tắt, anh sẽ hủy vé, đi chuyến hôm sau!". Nàng cười rú: "Mới chuyển sang vàng thôi cưng!" Đèo mẹ!..

Còn hơn 3 giờ đồng hồ nữa, chuyến bay cuối cùng sẽ đưa anh về Bắc. Gái già liên tục điện thoại bảo: "Em nhớ anh! Em nhớ anh!".. Đèo mẹ, nhớ nhung đếch gì, tối ngày điện thoại kiểm tra anh sự dấm mẻ, thế khác đếch gì gắn chíp vào chim anh?...

Anh lên tàu bay ngồi ngay ngắn. Mậu dịch viên Hãng Hàng không Sorry Airlines thông báo lần cuối, đề nghị tắt điện thoại, rồi tắt đèn trên khoang báo hiệu chuẩn bị cất cánh. Tàu bay rùng rùng. Anh móc điện thoại ra để tắt, thì số nàng hiện chềnh ềnh, rung bật bật. Anh: "A nố!". Nàng: "Em đèn xanh rồi, cưng ơi!". Đèo mẹ!.

Quá nửa đêm về tới nhà. Hơn tuần xa ngái, nhớ hơi gái già phết. Vật ra toan làm tý, gái già rú lên: "Đèn đỏ!, Bỏ ra!". Đèo mẹ, đời anh đéo biết lúc nào xanh?.

Anh để nguyên hành lý, lầm bầm với gái già như nhắn nhủ: "Mai vào lại Sài Gòn! Đèn xanh rồi!".

Chuyện của Tuân phẹt - Đệ anh
taczan
Tôi yêu QBO
Tôi yêu QBO
 
Bài viết: 919
Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 1 12, 2010 11:57 pm
Đến từ: Bùn đất sau lũ

Quay về • Xả stress

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến11 khách

cron