Cùng QBO, đau đáu nỗi niềm quê - ngày về thăm.... (Tiếp theo và Hết
)
...Quay trở lại bậc tam cấp cuối cùng, nhìn hun hút vào phía trong, chỉ là một con đường hẹp xuất hiện dưới lùm cây. Tò mò, tôi hỏi một thành viên QBO "Con đường nớ để dân đi củi à? ". "Không phải mô, con đường nớ để đi vô Tân Trạch và Thượng Trạch đó anh! ". Trời đất! Mặc dù bàn chân tôi đã đi qua nhiều vùng đất nghèo khó và vất vả như ở A Sầu, A Lưới (Thừa Thiên Huế), Dakrong (Quảng Trị) nhưng Quảng Bình mình vẫn còn có những vùng đất quá ư vất vả mà nếu không có chuyến đi này, tôi sẽ không thể hình dung ra. Con đường lô nhô đầy đá lèn và sỏi, ngoằn ngoèo khuất dưới tán lá rừng, mặt đường sau cơn mưa rừng lại càng trồi trụt thêm. Một chút trầm ngâm trong tôi giữa núi rừng...con đường vươn ra tiếp cận với thế giới bên ngoài của mấy nghìn con người của Tân Trạch và Thượng Trạch chỉ là một ngõ hẹp này sao??? Và có lẽ, tôi tin rằng cảm nghĩ của tôi là không thể sai bởi vì cho đến tận bây giờ, gần hết thập kỷ đầu tiên của thế kỷ 21, họ - những đồng hương của tôi, những em bé cũng bằng tuổi tôi ngày xưa - vẫn sống, học tập và làm việc trong một môi trường không thay đổi là bao của cách đây hàng mấy chục năm về trước ! Chạnh lòng thay !
Quay trở về nhà nghỉ chân trong khu vực tưởng niệm các liệt sỹ đã hi sinh cho Tổ quốc, cơn mưa rừng chợt ập đến trắng trời trắng đất, quang cảnh như u tịch hơn - nhưng dưới mái che của ngôi nhà mới dựng, vẫn rừng rực những trái tim cháy bỏng của các thành viên QBO. Hối hả chuyển hết số sách, quà tặng đêm Trung thu từ xe vào nhà là các gương mặt như: Quỳnh, Bằng, Toán, Tuân, Ngọc Nữ, Vân, Tâm, Đức Trung ...và cả 2 cán bộ nhà đài truyền hình Quảng Bình cũng xắn tay nhảy vào. Lễ trao tặng quà diễn ra nhanh gọn nhưng cũng rưng rưng nước mắt. Chúng tôi thực sự cảm phục ý chí và nghị lực của các Thầy Cô giáo đã cống hiến tuổi xuân ở nơi rừng thiêng nước độc để ươm lên những chồi non xanh biếc cho tương lai. Ấn tượng nhất là hình ảnh 4 thầy giáo trẻ với 4 chiếc xe máy đã cũ cõng nặng từng thùng sách phía sau mờ khuất trên con đường gồ ghề đầy đá và dốc dưới cơn mưa rừng lắc rắc. Nếu bạn thực sự được chứng kiến khoảnh khắc ở thời điểm đấy, chắc bạn cũng chẳng khác gì tôi mà không thể không thốt lên: Đẹp quá, hình ảnh các Thầy không khác gì các anh bộ đội cụ Hồ ngày xưa!
Phút chia tay đầy lưu luyến với các Thầy để quay trở lại Đồng Hới như chùng xuống khi cơn mưa rừng thứ hai ập đến. Cái lành lạnh của miền sơn cước có lẽ không "nhằm nhò" gì với các thành viên QBO bởi những cái bắt tay chặt, ánh mắt tràn đầy niềm tin và hi vọng cho một tương lai sáng lạng với các em học sinh ở vùng rẻo cao này.
Hẹn một ngày trở lại không xa với Tân Trạch và Thượng Trạch. Ở nơi xa xôi và khó khăn ấy - các em hãy tin rằng - bên kia lèn đá cao vút và con đường vào khúc khuỷu gập ghềnh, vẫn có rất nhiều, rất nhiều tấm lòng và trái tim hướng về các em.
Món quà của QBO đem đến cho các em ở vùng sâu, vùng xa ở 3 trường Phúc Trạch, Tân Trạch và Thượng Trạch tuy nhỏ nhưng nó là niềm tin, là niềm hy vọng, là điều gửi gắm cháy bỏng của các thành viên QBO chuyển đến các em học sinh-trong tương lai không xa- bằng chính sự nỗ lực của mình sẽ vượt qua được những khó khăn của đời thường, sẽ vượt qua được đoạn đường hẹp, nhấp nhô sỏi đá và đầy ổ gà ổ voi kia. Đặc biệt, các em sẽ phải tự mình vượt qua được những rặng núi đầy đá lèn cao vút ngăn cách các em với thế giới đang đổi thay từng giây phút ở bên ngoài. Món quà của QBO cho dù chỉ như là làn gió nhẹ thoảng qua giữa đại ngàn Trường Sơn nhưng đằng sau đó là những tri thức, kiến thức - thông qua từng quyển sách được quyên góp bởi các nhà hảo tâm, các bạn học sinh, sinh viên trên khắp mọi miền Tổ Quốc - trong biển học mênh mông, mà các thành viên QBO muốn gửi đến với ước nguyện sẽ ngày càng xuất hiện thêm nhiều gương mặt học sinh giỏi, học sinh tiên tiến trong bảng vàng truyền thống của các trường. Các em sẽ là những dòng suối trong veo, róc rách và len lỏi giữa các bản làng không ngừng nghỉ để kết nối trái tim đến trái tim, khối óc đến khối óc từ những nỗ lực thầm lặng của các thành viên QBO.
Hẹn ngày trở lại, quê hương yêu mến ơi!