Cùng QBO, đau đáu nỗi niềm quê - ngày về thăm.... (TIẾP)
Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ,
Chở che con qua chớp bể mưa nguồn.
Từng hạt phù sa tháng ba tháng bảy,
Từng vị heo may trên má em hồng.
(Lời bài hát "Khúc hát sông quê")
Câu hát của những người bạn dưới ánh trăng long lanh bên bãi biển Nhật Lệ vẫn văng vẳng bên tai tôi cho dù đã trở lại Huế được 2 ngày. Con sóng vỗ bờ, mặt nước lấp lánh của đêm cận rằm phản chiếu ánh trăng vằng vặc như kéo tôi về miền ký ức của tuổi thơ. Tiếng rao của Mạ tôi ngày xưa đưa đò trên dòng Kiến Giang như chợt ùa tới: "Ai đi chợ khôông.... Ai đi chợ khôông.... ". Tiếng rao đó cứ cất lên mỗi sáng tĩnh lặng trong tiếng gà gáy hoảng chìm dần và lọt thỏm dưới sương sớm bồng bềnh cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp 3 mới được ngơi nghĩ. "Ơi con sông quê con sông quê. Sông còn nhớ chăng như ta ngồi ngóng mẹ..... Bầy trẻ thơ tắm mát dưới thượng nguồn. Một dòng sông xanh chảy mãi đến vô cùng". Giật mình, tôi đang mắc nợ với con sông đã quá nhân hậu và ân tình này !
Xe lao vun vút trên cung đường miền Tây Đồng Hới thẳng tiến về Phúc Trạch, điểm đến đầu tiên của QBO. San sát hai bên đường bạt ngàn rừng cao su xanh mướt. Chiếc ô tô 4 chỗ chạy sau cùng cố gắng nhấn hết ga nhưng cũng không sao đuổi kịp nhóm phía trước. Cơn mưa trước đó mấy tiếng đồng hồ vẫn để lại những vũng nước to tướng ven đường. Còi xe lại bị tịt bởi nước bắn tung tóe, tiếng chuông điện thoại của Réc đổ liên hồi "Ông đến chỗ mô rồi, sao tôi ngoái lại chả thấy xe ông đâu cả?". Chú Cọt và Toán ngồi bên cạnh xúi dại mình bảo trả lời là xe không lên được, nhóm cuối cùng phải quay về..he he he... Ý kiến hay trong thời điểm này, DUYỆT ! Trả lời ngay! Réc có vẻ hốt hoảng với cú đùa tai quái này. Lại điện thoại lần nữa hỏi cho chắc, vẫn nhận được câu trả lời là đang quay về nhưng chắc nghe giọng cười của mấy anh em nên biết chắc là đùa. Yên tâm hi

!
Xe đỗ xịt bên đường để sữa chữa. Hú vía, may mà còi lại kêu. Không thì tài xế cũng không dám phóng nhanh bởi bất kỳ lúc nào cũng xuất hiện những đàn bò "nghênh ngang" trên đường. 8h30, 3 xe gặp nhau ở khúc cua vào trường Phúc Trạch. Ì ạch bò vào con đường đất thẳng tiến đến sân trường, các thành viên QBO nhanh chóng nhảy xuống chuyển vội số báo tặng cho thư viện trường dưới cơn mưa lắc rắc rồi tranh thủ trao đổi vài thông tin với thầy Hiệu trưởng. Ngoài sân trường, tiếng trống báo hiệu giờ tập thể dục vang lên, từng hàng học sinh thẳng tắp với khăn quàng đỏ rực trên vai. Rec tranh thủ nói với thầy Hiệu trưởng và Tổng phụ trách Đội xin 10 phút để trao quà cho 10 em học sinh giỏi, hoàn cảnh khó khăn. Ấn tượng nhất là mặc dù đã là học sinh cấp 2 (lớp 8,9) nhưng mình cứ nghĩ các em đang là cấp 1 vì thể hình quá nhỏ

. Công nhận mình cũng hơi lạc hậu thiệt!

Các thủ tục và trình tự trao tặng diễn ra nhanh gọn đúng như phong cách của QBO

.
Quay trở lại nói chuyện tiếp với thầy Hiệu trưởng về tình hình hiện tại và một vài định hướng cho thời gian tới, cả đoàn lại vội vã rời Phúc Trạch để đến tiếp Tân Trạch, và Thượng Trạch - 2 vùng sâu, vùng xa đầy gian khó đang đợi chờ phía trước....
Đoàn chúng tôi như lọt thỏm giữa con đường Tây Trường Sơn ngoằn ngoèo với những lèn núi đá cao vút. 3 chiếc xe nối đuôi nhau vun vút lướt qua những con dốc rồi bất ngờ gấp khúc đi vào con đường nhỏ dẫn đến Hang 8 Cô. Thầy Ngọc - Hiệu trưởng trường Tân Trạch và 4 thầy giáo khác đang ngồi đợi sẵn đoàn chúng tôi từ lúc nào. Sau cái bắt tay chào hỏi, giới thiệu giữa đại ngàn rừng Trường Sơn, đoàn chúng tôi và các thầy giáo đi bộ đến thắp hương tưởng nhớ các liệt sỹ đã hi sinh. Theo như thông tin trên bia đá thì tổng cộng có 13 người (8 người quê Thanh Hóa, 2 người ở Nam Hà, 1 người ở Tuyên Quang, 1 người ở Lào Cai, 1 người ở Hà Giang) đã hi sinh ngày 14/1/1972 do bom Mỹ đánh sập cửa hang; trong đó có 8 liệt sỹ là Thanh niên xung phong (chỉ có 4 nữ) và 5 liệt sỹ là bộ đội ở Binh chủng pháo binh. Không hiểu dân gian truyền khẩu thế nào mà lại gọi là hang 8 Cô?
Bước chân lên bậc đá đầu tiên, tôi như chợt lạnh xương sống và rùng mình vì không gian quá ư u tịch và lạnh lẽo. Mọi người chia nhau từng nắm hương thắp ở nhà tưởng niệm rồi chuyển sang cửa hang, nơi các liệt sỹ bị hòn đá nặng hàng chục tấn chặn lấp cửa hang không thể thoát ra bên ngoài được. Từ các thông tin cóp nhặt được, các anh chị đã gọi và khóc đến ngày thứ 7 rồi tắt dần, tắt dần...Có lẽ cái đêm ngày xưa đó, trên bầu trời của vùng này, cũng có 13 ngôi sao sáng lần lượt đổi ngôi rồi đi vào cõi hư vô....Một cảm giác xót thương, bàng hoàng nhưng vô cùng trân trọng ùa đến, tôi lại tất tưởi chạy ngược lên nhà tưởng niệm ghi lại vài dòng vào cuốn sổ để trên bàn đã ẩm mốc bởi khí hậu miền sơn cước.
(Còn tiếp)
