gửi bởi Xvetta » Thứ 3 Tháng 9 30, 2008 11:14 am
Nếu các bạn theo dõi chương trình SCMCT lên Xuân Trạch, hẳn đã được đọc bài viết dưới đây. Được sự đồng ý của tác giả, xin được post lại bài viết này trong QBO - Bạn, Tôi và Chúng Ta để lưu phím mội "nỗi niềm quê đau đáu"
Cùng QBO, đau đáu nỗi niềm quê - ngày về thăm....
-Ký sự của Kiengiangriver
Ôi, con sông quê con sông quê...
...Con lại trở về úp mặt vào sông...
Sông vẫn vậy, mát xanh, ngọt lịm, bao dung và khoáng đạt. Sông ôm trọn tôi vào lòng như chở che, như vỗ về, như an ủi...chợt thấy mình nhỏ bé, nông cạn, thô vụng và dị hợm trước sông. Lặng lẽ và âm thầm, sông gột rửa và khỏa lấp đi tất cả để cho những ai có được may mắn trầm mình vào sông sẽ trở nên thanh khiết, trẻ thơ và yên bình đến lạ. (Huyền Minh)
Chuyến bay đến Hà Nội trong một đêm mưa tầm tã, thèm lắm một ly bia hơi Hà Nội nhưng đành chịu. Một mình trong căn phòng trống nằm nghe tiếng mưa rơi rả rích chờ trời sáng...
Chuyến bay sớm về Đồng Hới muộn hơn lịch trình 30 phút do thời tiết xấu cuối cùng cũng được thực hiện. Chiếc ATR 72 như con thuyền nhỏ tròng trành, bồng bềnh trong mây trắng đưa vỏn vẹn 10 du khách - trong đó có một loài hoa rất đẹp - nhẹ nhàng đáp xuống sân bay Đồng Hới. R và thằng bạn thân đứng đợi sẵn trước cổng....VUI !!!
Một loạt các cuộc gặp lần lượt diễn ra cho đến hơn 2h sáng. Cũng khá lâu mới có được một cảm giác như thế này. Bên biển Thái Bình Dương, rì rào tiếng sóng, bạn và tôi lại cất lên tiếng hát về con sông quê, về mảnh đất quê hương...Cho dù chưa một lần gặp gỡ nhưng- bạn và tôi- chúng ta như là một - những đứa con của mảnh đất Quảng Bình yêu thương !
Tờ mờ sáng đã vội bật dậy, tất bật chuyển vội mấy thùng sách bằng xe máy ra để sẵn bên lề đường quốc lộ 1A chờ xe ô tô đến. Tranh thủ chạy vội qua bên kia đường gọi 1 ly cà phê. Thời gian không nhiều, thằng em chạy đến kéo qua quán bún chả làm 1 tô lót dạ. Đành bưng cả ly cà phê đi theo!!! "Lập dị" - nó thốt lên. Ừ, thì không có nhiều thời gian mà, kết hợp vừa ăn vừa có sẵn cà phê bên cạnh cho nó được việc !!!
Một hành trình về miền sơn cước bắt đầu...
***
Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ,
Chở che con qua chớp bể mưa nguồn.
Từng hạt phù sa tháng ba tháng bảy,
Từng vị heo may trên má em hồng.
Câu hát của những người bạn dưới ánh trăng long lanh bên bãi biển Nhật Lệ vẫn văng vẳng bên tai tôi cho dù đã trở lại Huế được 2 ngày. Con sóng vỗ bờ, mặt nước lấp lánh của đêm cận rằm phản chiếu ánh trăng vằng vặc như kéo tôi về miền ký ức của tuổi thơ. Tiếng rao của Mạ tôi ngày xưa đưa đò trên dòng Kiến Giang như chợt ùa tới: "Ai đi chợ khôông.... Ai đi chợ khôông.... ". Tiếng rao đó cứ cất lên mỗi sáng tĩnh lặng trong tiếng gà gáy hoảng chìm dần và lọt thỏm dưới sương sớm bồng bềnh cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp 3 mới được ngơi nghỉ.
"Ơi con sông quê con sông quê.
Sông còn nhớ chăng như ta ngồi ngóng mẹ.....
Bầy trẻ thơ tắm mát dưới thượng nguồn.
Một dòng sông xanh chảy mãi đến vô cùng".
Giật mình, tôi đang mắc nợ với con sông đã quá nhân hậu và ân tình này !
Xe lao vun vút trên cung đường miền Tây Đồng Hới thẳng tiến về Phúc Trạch, điểm đến đầu tiên của QBO. San sát hai bên đường bạt ngàn rừng cao su xanh mướt. Chiếc ô tô 4 chỗ chạy sau cùng cố gắng nhấn hết ga nhưng cũng không sao đuổi kịp nhóm phía trước. Cơn mưa trước đó mấy tiếng đồng hồ vẫn để lại những vũng nước to tướng ven đường. Còi xe lại bị tịt bởi nước bắn tung tóe, tiếng chuông điện thoại của Rec đổ liên hồi "Ông đến chỗ mô rồi, sao tôi ngoái lại chả thấy xe ông đâu cả?". Chú Cọt và Toán ngồi bên cạnh xúi dại mình bảo trả lời là xe không lên được, nhóm cuối cùng phải quay về..he he he... Ý kiến hay trong thời điểm này, DUYỆT ! Trả lời ngay! Réc có vẻ hốt hoảng với cú đùa tai quái này. Lại điện thoại lần nữa hỏi cho chắc, vẫn nhận được câu trả lời là đang quay về nhưng chắc nghe giọng cười của mấy anh em nên biết chắc là đùa. Yên tâm hi !
Xe đỗ xịt bên đường để sữa chữa. Hú vía, may mà còi lại kêu. Không thì tài xế cũng không dám phóng nhanh bởi bất kỳ lúc nào cũng xuất hiện những đàn bò "nghênh ngang" trên đường. 8h30, 3 xe gặp nhau ở khúc cua vào trường Phúc Trạch. Ì ạch bò vào con đường đất thẳng tiến đến sân trường, các thành viên QBO nhanh chóng nhảy xuống chuyển vội số báo tặng cho thư viện trường dưới cơn mưa lắc rắc rồi tranh thủ trao đổi vài thông tin với thầy Hiệu trưởng. Ngoài sân trường, tiếng trống báo hiệu giờ tập thể dục vang lên, từng hàng học sinh thẳng tắp với khăn quàng đỏ rực trên vai. Rec tranh thủ nói với thầy Hiệu trưởng và Tổng phụ trách Đội xin 10 phút để trao quà cho 10 em học sinh giỏi, hoàn cảnh khó khăn. Ấn tượng nhất là mặc dù đã là học sinh cấp 2 (lớp 8,9) nhưng mình cứ nghĩ các em đang là cấp 1 vì thể hình quá nhỏ . Công nhận mình cũng hơi lạc hậu thiệt! Các thủ tục và trình tự trao tặng diễn ra nhanh gọn đúng như phong cách của QBO .
Quay trở lại nói chuyện tiếp với thầy Hiệu trưởng về tình hình hiện tại và một vài định hướng cho thời gian tới, cả đoàn lại vội vã rời Phúc Trạch để đến tiếp Tân Trạch, và Thượng Trạch - 2 vùng sâu, vùng xa đầy gian khó đang đợi chờ phía trước....
***
Đoàn chúng tôi như lọt thỏm giữa con đường Tây Trường Sơn ngoằn ngoèo với những lèn núi đá cao vút. 3 chiếc xe nối đuôi nhau vun vút lướt qua những con dốc rồi bất ngờ gấp khúc đi vào con đường nhỏ dẫn đến Hang 8 Cô. Thầy Ngọc - Hiệu trưởng trường Tân Trạch và 4 thầy giáo khác đang ngồi đợi sẵn đoàn chúng tôi từ lúc nào. Sau cái bắt tay chào hỏi, giới thiệu giữa đại ngàn rừng Trường Sơn, đoàn chúng tôi và các thầy giáo đi bộ đến thắp hương tưởng nhớ các liệt sỹ đã hi sinh. Theo như thông tin trên bia đá thì tổng cộng có 13 người (8 người quê Thanh Hóa, 2 người ở Nam Hà, 1 người ở Tuyên Quang, 1 người ở Lào Cai, 1 người ở Hà Giang) đã hi sinh ngày 14/1/1972 do bom Mỹ đánh sập cửa hang; trong đó có 8 liệt sỹ là Thanh niên xung phong (chỉ có 4 nữ) và 5 liệt sỹ là bộ đội ở Binh chủng pháo binh. Không hiểu dân gian truyền khẩu thế nào mà lại gọi là hang 8 Cô?
Bước chân lên bậc đá đầu tiên, tôi như chợt lạnh xương sống và rùng mình vì không gian quá ư u tịch và lạnh lẽo. Mọi người chia nhau từng nắm hương thắp ở nhà tưởng niệm rồi chuyển sang cửa hang, nơi các liệt sỹ bị hòn đá nặng hàng chục tấn chặn lấp cửa hang không thể thoát ra bên ngoài được. Từ các thông tin cóp nhặt được, các anh chị đã gọi và khóc đến ngày thứ 7 rồi tắt dần, tắt dần...Có lẽ cái đêm ngày xưa đó, trên bầu trời của vùng này, cũng có 13 ngôi sao sáng lần lượt đổi ngôi rồi đi vào cõi hư vô....Một cảm giác xót thương, bàng hoàng nhưng vô cùng trân trọng ùa đến, tôi lại tất tưởi chạy ngược lên nhà tưởng niệm ghi lại vài dòng vào cuốn sổ để trên bàn đã ẩm mốc bởi khí hậu miền sơn cước.
***
...Quay trở lại bậc tam cấp cuối cùng, nhìn hun hút vào phía trong, chỉ là một con đường hẹp xuất hiện dưới lùm cây. Tò mò, tôi hỏi một thành viên QBO "Con đường nớ để dân đi củi à? ". "Không phải mô, con đường nớ để đi vô Tân Trạch và Thượng Trạch đó anh! ". Trời đất! Mặc dù bàn chân tôi đã đi qua nhiều vùng đất nghèo khó và vất vả như ở A Sầu, A Lưới (Thừa Thiên Huế), Dakrong (Quảng Trị) nhưng Quảng Bình mình vẫn còn có những vùng đất quá ư vất vả mà nếu không có chuyến đi này, tôi sẽ không thể hình dung ra. Con đường lô nhô đầy đá lèn và sỏi, ngoằn ngoèo khuất dưới tán lá rừng, mặt đường sau cơn mưa rừng lại càng trồi trụt thêm. Một chút trầm ngâm trong tôi giữa núi rừng...con đường vươn ra tiếp cận với thế giới bên ngoài của mấy nghìn con người của Tân Trạch và Thượng Trạch chỉ là một ngõ hẹp này sao??? Và có lẽ, tôi tin rằng cảm nghĩ của tôi là không thể sai bởi vì cho đến tận bây giờ, gần hết thập kỷ đầu tiên của thế kỷ 21, họ - những đồng hương của tôi, những em bé cũng bằng tuổi tôi ngày xưa - vẫn sống, học tập và làm việc trong một môi trường không thay đổi là bao của cách đây hàng mấy chục năm về trước ! Chạnh lòng thay !
***
Quay trở về nhà nghỉ chân trong khu vực tưởng niệm các liệt sỹ đã hi sinh cho Tổ quốc, cơn mưa rừng chợt ập đến trắng trời trắng đất, quang cảnh như u tịch hơn - nhưng dưới mái che của ngôi nhà mới dựng, vẫn rừng rực những trái tim cháy bỏng của các thành viên QBO. Hối hả chuyển hết số sách, quà tặng đêm Trung thu từ xe vào nhà là các gương mặt như: Quỳnh, Bằng, Toán, Tuân, Ngọc Nữ, Vân, Tâm, Đức Trung ...và cả 2 cán bộ nhà đài truyền hình Quảng Bình cũng xắn tay nhảy vào. Lễ trao tặng quà diễn ra nhanh gọn nhưng cũng rưng rưng nước mắt. Chúng tôi thực sự cảm phục ý chí và nghị lực của các Thầy Cô giáo đã cống hiến tuổi xuân ở nơi rừng thiêng nước độc để ươm lên những chồi non xanh biếc cho tương lai. Ấn tượng nhất là hình ảnh 4 thầy giáo trẻ với 4 chiếc xe máy đã cũ cõng nặng từng thùng sách phía sau mờ khuất trên con đường gồ ghề đầy đá và dốc dưới cơn mưa rừng lắc rắc. Nếu bạn thực sự được chứng kiến khoảnh khắc ở thời điểm đấy, chắc bạn cũng chẳng khác gì tôi mà không thể không thốt lên: Đẹp quá, hình ảnh các Thầy không khác gì các anh bộ đội cụ Hồ ngày xưa!
Phút chia tay đầy lưu luyến với các Thầy để quay trở lại Đồng Hới như chùng xuống khi cơn mưa rừng thứ hai ập đến. Cái lành lạnh của miền sơn cước có lẽ không "nhằm nhò" gì với các thành viên QBO bởi những cái bắt tay chặt, ánh mắt tràn đầy niềm tin và hi vọng cho một tương lai sáng lạng với các em học sinh ở vùng rẻo cao này.
Hẹn một ngày trở lại không xa với Tân Trạch và Thượng Trạch. Ở nơi xa xôi và khó khăn ấy - các em hãy tin rằng - bên kia lèn đá cao vút và con đường vào khúc khuỷu gập ghềnh, vẫn có rất nhiều, rất nhiều tấm lòng và trái tim hướng về các em.
Món quà của QBO đem đến cho các em ở vùng sâu, vùng xa ở 3 trường Phúc Trạch, Tân Trạch và Thượng Trạch tuy nhỏ nhưng nó là niềm tin, là niềm hy vọng, là điều gửi gắm cháy bỏng của các thành viên QBO chuyển đến các em học sinh-trong tương lai không xa- bằng chính sự nỗ lực của mình sẽ vượt qua được những khó khăn của đời thường, sẽ vượt qua được đoạn đường hẹp, nhấp nhô sỏi đá và đầy ổ gà ổ voi kia. Đặc biệt, các em sẽ phải tự mình vượt qua được những rặng núi đầy đá lèn cao vút ngăn cách các em với thế giới đang đổi thay từng giây phút ở bên ngoài. Món quà của QBO cho dù chỉ như là làn gió nhẹ thoảng qua giữa đại ngàn Trường Sơn nhưng đằng sau đó là những tri thức, kiến thức - thông qua từng quyển sách được quyên góp bởi các nhà hảo tâm, các bạn học sinh, sinh viên trên khắp mọi miền Tổ Quốc - trong biển học mênh mông, mà các thành viên QBO muốn gửi đến với ước nguyện sẽ ngày càng xuất hiện thêm nhiều gương mặt học sinh giỏi, học sinh tiên tiến trong bảng vàng truyền thống của các trường. Các em sẽ là những dòng suối trong veo, róc rách và len lỏi giữa các bản làng không ngừng nghỉ để kết nối trái tim đến trái tim, khối óc đến khối óc từ những nỗ lực thầm lặng của các thành viên QBO.
Hẹn ngày trở lại, quê hương yêu mến ơi!
Xưa nay chỉ thấy Xvetta cười
Có ai thấy thiếu phụ khóc đâu!