Sẽ bắt đầu buổi tường thuật hôm nay bằng sologan của chuyến đi: "Đi để trải nghiệm, đi để có thêm động lực cho những việc làm tương ái và đi để yêu quê hương Quảng Bình hơn". Của đáng tội rất nhiều mem đã sửa thành: "Đi để trải nghiệm, đi để hành xác, đi để khớn, đi để không bao giờ đi nữa". Nghiêm khắc phê bình các đồng chí! Tinh thần tình nguyện mà rứa à. Nói chơ chắc cả nhà cũng đùa thôi hè, rứa thì em cũng đùa thôi.
Mushroom! Không đùa nữa vào công việc chính:
Thật sự đây là chuyến đi mang lại rất nhiều cảm giác chông chênh. Không qua sông, không ngồi thuyền, ngồi ô tô rõ sướng...thế mà cảm giác chông chênh vô cùng. Có thể do đường lên Minh Hoá quá xa, quá ngoằn nghèo. Có thể do con đường quá nhìều ổ gà ổ vịt khiến cả xe đôi khi bị nhồi như một cái đòn chả. Nhưng điều có thể nhất là những gì chúng tôi trải nghiệm được.
Trải nghiệm: Hạnh phúc đích thực là gì?
Đây là chuyến đi Tuyên Hoá lần 2 nên cuộc gặp gỡ của chúng tôi với đường Quốc lộ 12A như cuộc hội ngộ của những tri ân. Con sông Rào Nậm đã lại mang màu xanh hiền hoà của một dòng sông. Thật dễ chịu khi nhận ra người bạn cũ trong chiếc áo mới trẻ trung và dịu dàng này. Hai bên đường lúa đã mang dáng dấp của cánh đồng vào mùa gặt. Màu vàng bình dị yêu thương này khắp đất nước Việt Nam đâu cũng vậy, nhưng sao lại thấy yêu vô cùng màu vàng của lúa quê hương này. Chắc vì dòng máu từ tim chúng tôi được nuôi dưỡng bằng hạt lúa hồn hậu này nên cái sự yêu thương nó mới thiên vị đi như thế.
Sao lại không yêu cho được khi cây lúa khắc khổ quê tôi mới kịp vươn lên từ mảnh đất cằn cổi đã ngã rạp trước bàn tay hung bạo của cơn đại hồng thuỷ. Chân người ngấm trong bùn sâu bao ngày, chưa kịp nhìn thấy thành quả thì cả cây lúa đã nằm sâu trong biển nước. Những chân lúa còn trụ lại được vẫn tiếp tục sống, tiếp tục vươn lên, tiếp tục miệt mài nhuộm quanh thân mình màu vàng tần tảo. Bông lúa không "cong gọng vó", hạt ít và lép, nhưng đã có những thửa được gặt, chừa lại những lổ hỏng giữa cả cánh đồng rộng lớn. Hỏi ra mới biết những thửa đã gắt là những thửa lúa chín, còn lại coi như mất. Giật mình! sao những thửa không được gặt lại nhiều đến thế.
Điểm dừng chân đầu tiên là Uỷ ban nhân dân xã Mai Hoá. Đây là xã mà QBO dành tặng 40 phần quà (gồm: áo quần, vở, bút) và thuốc cho Bệnh viện Đa khoa Tuyên Hoá. Khi chúng tôi lên bà con đã có mặt đông đủ, dường như họ đã đến đây từ rất sớm, những khuôn mặt ngóng chờ nhen lên trong chúng tôi nỗi hối hận: giá như mình lên sớm hơn. Hỏi chuyện O Hương (một người dân xã Mai Hoá) nghe đến đau lòng, gia đình có 9 nhân khẩu mà không có một mẩu ruộng cày cấy. Tất cả trông vô chút tiền làm thuê nhưng mùa này thì làm gì còn ai mướn O nữa. 3 đứa con đang tuổi đến trường liệu có còn được tiếp tục đi học.
Những đứa trẻ tạo cho chúng tôi một ấn tượng rất khó tả. Khi chúng tôi mang kẹo phát cho các em, những đứa trẻ rụt rè đưa tay ra nhận. Ánh mắt trong veo và nụ cười ngại ngùng của các em là điều chúng tôi không sao quên được. Đã từng gặp không ít nụ cười, có những nụ cười tươi hơn, rạng rỡ hơn, nhưng sao khi thấy nụ cười ngượng ngập của các em chúng tôi bổng thấy vui lây. Vui như chính mình được nhận kẹo. Thật bấy giờ mới thấm thía câu nói: Cho đi rồi sẽ nhận lại nhiều hơn.
Có một ấn tượng nữa không thể nào quên, bởi điều này thực sự khác với tưởng tượng của tôi. Khi phát kẹo tôi cứ nghĩ các em sẽ giành giật, hay "ăn gian" nhưng thực tế lại khác. Các em ngoan ngoãn chìa những bàn tay bé xíu ra nhận, chỉ cho tôi những bạn chưa được phát, gọi thêm những bạn ở xa...Có thể vì có mặt chúng tôi ở đó nên các em đã không làm thế, nhưng chí ít điều đó cũng thể hiện rằng: các em dù nghèo, dù bao nhiêu lâu mới được ăn một cái kẹo nhưng không vì thế mà đánh mất "danh dự" của mình. Thứ mà nhiều người lớn vì đồng tiền mà đã đánh mất.
Ngồi hỏi chuyện bé Hằng-cô bé có vóc dáng nhỏ hơn rất nhiều so với tuổi, em có áo quần mới chưa? lắc đầu. Có SGK chưa? lắc đầu. . Có đủ vở chưa? Lắc đầu. Chợt nghe nhoi nhói trong tim! Biết bao giờ niềm vui tựu trường của em mới thật sự trọn vẹn. Nhưng ánh mắt tỏa sáng ước mơ của các em khi được hỏi: Có thích đi học không? Có ạ... lại khiến tôi đinh ninh một điều: những cô cậu bé đen nhẻm này lớn lên sẽ ra trò lắm đây.
Chợt nhận ra hạnh phúc đích thực là gì? Là cảm nhận được nổi đau của quê hương, là cho đi để nhận lại nhiều hơn, là khám phá ra những điều bấy lâu tưởng không tồn tại....Hạnh phúc đó không phù du bởi không tiền nào mủa được nó. Hạnh phúc này là có thật và mãi mãi, vì đó là hạnh phúc cảm nhận được từ những trải nghiệm bằng trái tim biết yêu thương.