"Văn nghệ" đàm đạo về Khựa.

  
Cảm nhận văn chương, đôi dòng tản mạn, thơ và văn xuôi xuống dòng.

"Văn nghệ" đàm đạo về Khựa.

Bài viết chưa xemgửi bởi taczan » Thứ 4 Tháng 6 01, 2011 10:02 pm

Hây za! Cho bon chen văn chương của người nay vào đây cho nó có tính thời sự nghe Chú Phao.


Sự “lên gân” của Khựa

Nhà Khựa được ngăn với nhà Hai Lúa bởi hàng rào hoa râm bụt. Sáng sáng, Khựa thường hay đứng ở hàng ba gọi với qua ý “hỏi thăm sức khỏe” thằng em láng giềng.
Thỉnh thoảng cũng có hục hặc vài chuyện cỏn con, chờ khi trăng sáng, hai nhà lại bắc ấm nước, ngồi “uống trà rồi từ từ thương lượng”.

Tiếng là chung sống hòa bình nhưng đêm đêm Khựa lại sân si tới ao cá nhà thằng em… kiếm chuyện. Có lúc, Khựa còn lén sai người đi bắt cá trộm của nhà thằng em. Bị phát hiện mấy lần, Khựa vẫn gật gù “tốt, tốt”! Rồi Khựa đổi chiêu: “Cấm cửa con cái thằng em mon men đến ao nhà bắt cá”. Khựa lệnh cho đám lâu la: Hễ thấy người nhà thằng em mon men tới là bắt giữ ngay, để còn đòi tiền chuộc.

Nhưng cái sự sân si trong Khựa vẫn chưa dừng. Vẫn khao khát ăn dày trên ao nhà người khác, Khựa chơi bạo: Vô thẳng ao nhà thằng em xúc cá, còn cấm nhà thằng em bén mảng ra ao.

Tới đây thì nhà Hai Lúa vùng cự quyết liệt, hàng xóm xúm chửi Khựa tưởng như vuốt mặt hổng kịp.

Nhưng Khựa đâu cần quan tâm mấy lời chửi đó. Tổ tông nhà Khựa bao đời nay vốn vậy nên máu mủ trong người Khựa cũng vậy. Nghe đâu Khựa còn tự đắc là mình ngày càng đa mưu túc trí.

Đa mưu là đúng. Chả là Khựa đang tiến một bước dài trên bước đường… ăn cướp!

NGƯỜI SÀNH ĐIỆU

http://phapluattp.vn/20110601125921209p0c1015/su-len-gan-cua-khua.htm
taczan
Tôi yêu QBO
Tôi yêu QBO
 
Bài viết: 919
Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 1 12, 2010 11:57 pm
Đến từ: Bùn đất sau lũ

Re: Áng văn chương bất hủ của người xưa.

Bài viết chưa xemgửi bởi taczan » Thứ 4 Tháng 6 01, 2011 11:49 pm

Trời hỡi làm sao cho khỏi… Lọa ???

Nguyễn Ngọc Tư

Lúc rày nghe nói ngư dân nước mình bị tàu Lọa ăn hiếp, bắt bớ, đánh đuổi dữ quá, sông quê mình bị Lọa bóp họng từ xa, đất quê mình bị Lọa che lấn từng tấc một… tinh thần dân tộc của chú Tư bừng bừng trỗi dậy, chú liền họp mặt gia đình thông báo từ nay cấm không xài đồ của nước Lọa nữa, không lý gì nó bức hiếp chà đạp mình vậy mà mình cứ nhơn nhơn xài đồ Lọa, làm giàu cho nó.

- Phải chống lại sự xâm lăng của Lọa ngay từ trong nhà mình – Chú nói với sự quyết tâm ngút ngất.

Ở nhà chú Tư, lệnh chú là lệnh trời. Thím Tư là ngừơi đầu tiên cảm nhận trời sập cái rầm xuống đầu mình, tối tăm mày mặt, cái phim Lọa “yên yên mông mông” mà thím đang coi đang tới khúc chia ly mùi mẩn gay cấn. Nhưng giờ trong nhà đang có chiến dịch tẩy chay hàng Lọa, nên ti vi hầu như không hoạt động. Chú để cái búa cạnh nó, chú nói, hễ phát hiện ra ai coi phim Lọa, nghe nhạc Lọa là chú bửa… ti vi cho tan nát đời con… chip luôn.

Tánh chú nói là làm, ai cũng ớn. Bàn thờ nhà chú giờ chưng toàn trái cây héo, bởi trái cây mà tươi rói căng mọng chắc chắn là từ bên Lọa chở qua. Đồ chơi của thằng Tu Ti cháu nội chú bị đem bán ve chai hơn một nữa do “made in Lọa”. Thằng Sáu buộc phải cho không cái điện thoại Lọa mua có hơn một triệu mà coi được ti vi, nghe nhạc lồng lộng, nó mua lại cái di động hiệu Nó Kìa. Đem về chú Tư săm soi rồi hét lên, cha chả cái thằng Sáu, điện thoại này cũng sản xuất ở Lọa nghen mậy. Thằng Sáu mặt xanh như tàu lá, chạy đi đổi lại cái điện thoại Việt cho chắc ăn. Mấy bữa sau đọc báo thấy điện thoại nhãn Việt toàn đặt hàng gia công bên Lọa, thằng Sáu kêu chú Tư cho năm triệu, cỡ tiền đó mới mong hàng không liên quan tới đất nước ất ơ kia. Chú Tư đổ mồ hôi hột, nhưng cố bấm bụng vì những đồng bào đau khổ của mình, vì yêu nước mình nên mua điện thoại… Nhật Bản cho con nó xài.

Rắc rối đâu chỉ có vậy, cái phim Việt “Thái Sư Trần” nhưng quay cảnh bên Lọa, cả son phấn trên mặt diễn viên cũng do người Lọa phết lên. Chú Tư tức mình nói với thằng Hai, tao chống mắt coi làm phim Lý Thường Kiệt thì đi quay ở đâu, tại vì ông Kiệt này chống nước Tống, tức là tiền thân của nước Lọa, họ đâu có ngu mà cho mình qua đất họ quay phim chửi họ. Thằng Hai cười, cũng chưa biết sao à tía, tại vì phim lịch sử nước mình hay mặc nhầm quần áo của Lọa lắm, nói chuyện giống y phim Lọa nói, sao tía cự được, tía có sống ở một ngàn năm trước đâu.

Chú Tư cảm thấy ngán ngẩm lắm rồi, tối qua thím Tư mặc cái áo ngủ mỏng tang mới mua, liếc qua mà chú nóng bừng ngây ngất, ai dè áo mang mác Lọa, làm chú mất hứng quá chừng. Ngó qua ngó lại trong nhà thấy cái gì cũng của Lọa, chén ăn cơm, ly uống nước, hột gà, hột quẹt, đèn pin, tới cây đập ruồi của made in Lọa nữa là sao là sao là sao ? Chú vừa tống chúng ra ngoài đống rác vừa kêu trời.

Nhà trống trơ, vợ con chú ủ rủ, đồ Lọa bị đẩy ra khỏi nhà mang theo bao nhiêu vui thú trên đời, không phim Lọa ti vi chẳng có gì để thím coi, con Út Chín phải lén đọc mấy tờ “Nhí Nhảnh”, “Nhí Nhố” ở ngoài đường, đem về nhà chú Tư thấy trong đó toàn là hình diễn viên Lọa là chết chắc, Út Mười không có con sâu nhồi bông gòn để ôm ngủ, nó trằn trọc đêm đêm. Một bữa thằng Hai đòi đổi tên, chớ tên nó lai Lọa quá, gì mà Hà ĐạiCương, phải đổi lại là Sông LớnCứng, thằng Ba Hà Đức Minh thì đổi là Sông Nết Sáng, thí dụ vậy… Mà tía cũng phải đổi thành Sông gì đó nghen. Con đi hỏi thủ tục đổi tên rồi, đóng chín dấu, qua bốn cửa là xong, nhà mình thuần Việt. Nhưng con lo mấy cái đơn xin không biết viết sao cho nó Việt hết cỡ, thí dụ "Độc lập - tự do - hạnh phúc" thì mình viết là "một mình sung sướng thoải mái" được không ?

Chú Tư ngã vật ra chết giấc. Cũng may nhà còn sót lại chai dầu cù là nhập bên.. Lọa mới đánh gió lay tỉnh chú được. Thiệt tình !
taczan
Tôi yêu QBO
Tôi yêu QBO
 
Bài viết: 919
Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 1 12, 2010 11:57 pm
Đến từ: Bùn đất sau lũ

Re: Áng văn chương bất hủ của người xưa.

Bài viết chưa xemgửi bởi Hoa Vinh » Thứ 6 Tháng 6 03, 2011 12:11 pm

NĂM ĐIỀU BÁC HỒ DẠY

Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào
Học tập tốt, lao động tốt
Đoàn kết tốt, kỷ luật tốt
Giữ gìn vệ sinh thật tốt,
Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm.
Hình đại diện của thành viên
Hoa Vinh
Tôi yêu QBO
Tôi yêu QBO
 
Bài viết: 733
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 4 17, 2008 4:17 pm

Nếu Chiến Tranh Xảy Ra

Bài viết chưa xemgửi bởi Hoa Vinh » Thứ 6 Tháng 6 03, 2011 1:29 pm

1 . Chạy
2 . Đánh
3. Vừa chạy vừa đánh
4. Chạy rồi đánh
5. Đánh rồi chạy
6. không đánh (đầu hàng)
...

Nếu dùng cách 1 - Thì chạy đi đâu ?
Cách 2 : Đánh Ai ?
Cách 3, 4, 5 : thì hỏi 1 và 2
Cách 6 : Đầu hàng ai ? Ai đánh ?

Không có câu trả lời vì chiến tranh không xay ra.... :smt043
Hình đại diện của thành viên
Hoa Vinh
Tôi yêu QBO
Tôi yêu QBO
 
Bài viết: 733
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 4 17, 2008 4:17 pm

Re: Áng văn chương bất hủ của người xưa.

Bài viết chưa xemgửi bởi taczan » Thứ 7 Tháng 6 11, 2011 11:02 pm

BÀI VĂN CHỬI TÀU ĐỘC ĐÁO

Bác NokiaX6 mới sưu tầm được bài văn Chửi Tàu của một bà già ở xứ Kinh Bắc.
Cuối tuần, xin hầu chư vị.


Tiên sư cái lũ Hán tham
Bay đừng có tưởng nước Nam sợ mày
Từ xưa dân của choa đây
Trẻ già trai gái dựng xây nước nhà.

Mỗi khi cần phải xông pha
Dân choa quyết chí không tha thằng nào.
Hoàng, Trường Sa của chúng tao
Quyết tâm bảo vệ chẳng nao núng lòng.

Dân choa gan dạ anh hùng
Năm châu bốn biển đã từng xuýt xoa.
Trí-mưu-đức-dũng những là
Luôn luôn ở thế bậc cha chúng mày.

Tiên sư cái lũ mặt dày
Quanh đi quẩn lại cắt dây nhà bà
Bay đừng cậy thế chua ngoa
To mồm lớn tiếng mà qua dở trò.

Tiền sư cái lũ Tàu ô
Tham lam vỗn dĩ là đồ bất lương
Xưa kia tràn xuống biên cương
Nướng bao nhiêu phận dân thường nơi đây.

Máu xương đổ xuống đất này
Ươm mầm dũng khí mỗi ngày thêm xanh
Nếu bay còn muốn tung hoành
Thì choa lại quyết đồng thanh diệt thù.

Tiên sư cái lũ Tàu phù
Lòng lang dạ sói bay ngu suốt đời
Đừng hòng đi cướp của người
Lấn giang sơn, lấn biển trời nước Nam.

Láng giềng chi với sài lang
Miệng thì hảo hảo, bụng đầy thép gang
Dân choa hiếu nghĩa đường hoàng
Bay là lũ chó cắn quàng cắn xiên.

Tổ cha cái lũ Tàu điên
Sao bay lại cứ làm phiền dân choa.
Hãy mau cút xéo về nhà
Để còn đẹp mặt mẹ cha chúng mày./.


(TG: Hà Bắc)
19:32 Ngày 11 tháng 6 năm 2011

Nguồn: blog Lâm Khang

Tại hạ xin cụ bà tác giả nhận của nhà cháu 03 lạy :l :l :l
taczan
Tôi yêu QBO
Tôi yêu QBO
 
Bài viết: 919
Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 1 12, 2010 11:57 pm
Đến từ: Bùn đất sau lũ

Re: Áng văn chương bất hủ của người xưa.

Bài viết chưa xemgửi bởi taczan » Thứ 2 Tháng 6 13, 2011 11:09 pm

MỘT BÀI PHÚ ĐẶC SẮC: HOÀNG SA NỘ KHÍ PHÚ
Hình ảnh
Kha Tiệm Ly

Ngựa cũ quen đường,
Đĩ già lậm nết.
Việc phế hưng mỗi thuở khác nhau,
Mộng bá chủ bao đời y hệt!

Ta thấy ngươi,
Từ Đông Chu bị họa Thất Hùng,
Đến Hậu Hán bị xiềng Tam Quốc.
Đất Trường An thây chất chập chùng,
Bờ Vô Định xương phơi chất ngất!

Đã biết,
Hễ gieo chinh chiến là kín đất đau thương,
Nếu động can qua thì mịt trời tang tóc.

Vậy mà sao,
Chẳng lo điều yên nước no dân,
Lại quen thói xua quân chiếm đất?

Như nước ta,
Một dải non sông, nam bắc chung giềng,
Trăm triệu anh em, trước sau như nhất.
Hoàng Liên, Tam Đảo, Hồng Hà, Cửu Long , là máu là xương,
Phú Quốc, Côn Sơn, Trường Sa, Hoàng Sa là da là thịt.
Máu xương đâu lẽ tách rời,
Thịt da dễ gì chia cắt?
Mà là liền tổ quốc phồn vinh,
Mà là khối giang sơn gấm vóc.
Người trăm triệu nhưng vốn một lòng,
Tim một trái dẫu nhiều sắc tộc!
Nữ nhi chẳng thiếu bậc anh hùng,
Niên thiếu cũng thừa người kiệt xuất.
Mười năm phục quốc, gươm Lê Lợi thép vẫn sáng ngời,
Ba lượt phá Nguyên, sông Bạch Đằng cọc còn nhọn hoắt.
Thùng! Thùng! Thùng! Liên hồi giục, trống Ngọc Hồi hực bước tiến quân.
Đánh! Đánh! Đánh! Luôn miệng thét, điện Diên Hồng, vang lời sát thát.
Ải Chi Lăng, Liễu Thăng chết còn lạc phách kinh hồn,
Sông Nhị Hà, Sĩ Nghị chạy còn đứng tim vỡ mật.
Thoáng thấy vó câu Thường Kiệt, Khâm Châu ngàn dặm, không còn bóng quỉ bóng ma,(1)
Chợt nghe tiếng sét Đống Đa,Quảng Đông toàn tỉnh chẳng tiếng con gà con vịt. (1)
Hùng khí dù dậy trời Nam,
Nghĩa nhân lại tràn đất Bắc:

Thương ngươi binh bại, tàn quân về còn cấp xe ngựa rình rang (2)
Trọng kẻ trung can, hổ tướng chết vẫn được khói hương chăm chút.(3)
Mạc Cửu đem quân lánh nạn, chúa ta vẫn mở dạ đón người,
Hoa kiều mượn đất ở nhờ, dân ta vẫn chia cơm xẻ thóc.
Phúc cùng hưởng khi mưa thuận gió hòa,
Họa cùng chia lúc sóng vùi gió dập.
Giúp các ngươi như kẻ một nhà,
Thương các ngươi như người chung bọc!

Thế mà nay,
Ngươi lại lấy oán trả ơn,
Ngươi lại lấy thù báo đức!
Ăn đàng sóng, nói đàng gió, y như đĩ thúi già mồm.
Lộn bề ngược, tráo bề xuôi, khác chi điếm già bịp bạc.

Kéo neo tuần hạm, ào ào đổ bộ Hoàng Sa,
Quay súng thần công, ầm ỉ tấn công Đá Bắc.
Chẳng chấp hải qui,
Chẳng theo công ước.
Quen nết xưa xấc láo, giở giọng hung tàn,
Lậm thói cũ nghênh ngang, chơi trò bạo ngược.
Nói cho ngươi biết; dân tộc ta:
Từng đánh bọn ngươi chỉ với ngọn giáo dài,
Từng đuổi bọn ngươi chỉ bằng thanh kiếm bạc.
Từng đánh Tây bằng ngọn tầm vông,
Từng đuổi Nhật với thanh mác vót!

Vì khát tự do mà uống nước đìa,
Vì đói độc lập mà ăn cơm vắt.
Sá chi tóc gội sa trường,
Đâu quản thây phơi trận mạc.
Hãy liệu bảo nhau,
Nhìn thây Gò Đống mà liệu thắng liệu thua,
Thấy cọc Bạch Đằng mà nghĩ sau nghĩ trước!
Đừng để Biển Đông như Đằng Giang máu nhuộm đỏ lòm,
Đừng để Hoàng Sa là Đống Đa xương phơi trắng xác!
Nếu ngươi dựa vào hỏa tiển, phi cơ,
Thì ta cũng có tuần dương, đại bác.
So vũ khí, thì kẻ nhược người cường,
Đọ trái tim, coi ai gang ai sắt?
Thư hãy xem tường,
Hoàng Sa hạ bút.



K.T.L.


Nguồn: Trannhuong.com

Chú thích:

(1) Sử ghi: Khi Lý Thường Kiệt đem quân qua Khâm Châu, Liêm Châu, cũng như khi quân Thanh bại trận Đống Đa chạy về, thì dân Tàu vùng biên giới kinh hoàng chạy theo. “Từ Nam Quan về bắc hàng trăm dặm vắng tanh, không thấy bóng con gà, con vịt”
(2) Sự kiện Lê Lợi cấp ngựa và lương thực cho tù binh quân Minh về nước
(3) Sự kiên dân ta lập miếu thờ Sầm Nghi Đống hạ tướng của Tôn Sĩ Nghị)
taczan
Tôi yêu QBO
Tôi yêu QBO
 
Bài viết: 919
Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 1 12, 2010 11:57 pm
Đến từ: Bùn đất sau lũ

Re: Áng văn chương bất hủ của người xưa.

Bài viết chưa xemgửi bởi taczan » Thứ 2 Tháng 6 13, 2011 11:17 pm

HỊCH YÊU NƯỚC

Hình ảnh
Tác giả: Khuyết danh

Ta thường nghe:

Trần Quốc Toản tay không mà bóp cam ra bã, hận mình không đủ tuổi giúp nước. Thiếu niên Võ Thị Sáu thân là nữ nhi lại khiến giặc Pháp ngước nhìn kinh sợ. Anh hùng Kim Đồng, hi sinh ở tuổi 14 để bảo vệ cán bộ cách mạng. Rõ ràng từ xưa đến nay, yêu nước đâu cần đứng tuổi. Anh hùng từ thuở thiếu niên, thời nào chẳng có. Ta cùng các ngươi vốn là tri thức trẻ; những chuyện trên đều đã nghe qua. Ấy vậy mà không biết lấy điều tốt làm gương, cứ mãi đắm chìm trong mộng ảo tầm thường.

Huống chi, ta cùng các ngươi sinh phải thời hội nhập, kẻ thù lại kề sát bên. Văn hóa, chính trị, xã hội như rơm khô gần lửa, chẳng mấy chốc mà bốc hơi. Xem tivi thấy toàn phim khựa, tức ngang cuống họng. Đọc tin tức thấy ngư dân bị chơi bẩn, thương trào nước mắt. Bước vào chợ là lạc giữa mê cung “made in china”, buồn nước thương nhà. Thật khác nào: dâng thịt thơm cho hổ, tự kề cổ vào đao!

Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm viết note, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Chỉ hận Đặng Tiên sinh chết quá sớm không còn nghe ta cáu; căm Hồ đại nhân chưa có cơ hội diện kiến để chơi với lão một phen; dẫu cho trăm thân ta lênh đênh trên biển Đông, nghìn thây ta gởi lại ngoài hải đảo, cũng nguyện xin làm.

Nay, các người là người trẻ, nắm giữ tương lai, lại được nước nhà tạo điều kiện ăn học. Vậy mà: thấy nước nhục mà không biết lo; trông kim ngạch xuất nhập khẩu Việt - Trung như đôi đũa lệch mà không biết ngượng; thấy thác Bản Giốc, Hoàng Sa, Trường Sa lọt vào tay giặc mà không biết tức. Lại còn có kẻ đắm chìm trong game online, kẻ dạt nhà khóc lóc theo mấy anh trai nhảy đẹp, kẻ chìm trong bia rượu, gái gú. Đáng thẹn lắm thay!

Nếu bất chợt 1 tỷ 2 nó tràn sang, tài khoản game ảo có đánh lại bọn giặc thật? điệu nhảy đẹp có tránh hết mưa đạn dày? bia ngọt mồi ngon có làm say chết giặc? rồi nước mất, gái đẹp sẽ vào tay ai?

Nay ta bảo thật các ngươi: Nên lấy việc sống cạnh nước lớn làm nguy, làm láng giềng với tay bẩn mà sợ. Giặc Thanh và ta là kẻ thù không đội trời chung, 3000 năm cả trăm lần giao đấu. Thế giặc đang lên như sóng nước, cương lúc này khác nào ta tự diệt vong, chiến tranh chỉ là bước đường cùng. Nhưng mà ta vẫn còn đường để chọn. Trước mắt phải luyện tập thân thể, trau dồi kiến thức cho ai nấy đều giỏi như Ngô Bảo Châu, để người người cường tráng như là Lý Đức. Sau phải cống hiến hết mình cho đất nước.

Ta tin: thế nước có lúc thịnh lúc suy, song hào kiệt thời nào cũng có. Trí tuệ Việt sẽ thành danh, vang tiếng, nước Việt ta sẽ hóa hổ, hóa rồng. Lúc ấy: Bọn họ sợ run, bỏ thói cắn càn; Họ sang Việt Nam phải dạ thưa cung kính.

Khi ấy: Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu, mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng; chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí, mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.

Thế nên: Chớ nóng máu, mà mắc kế gian. Đừng thờ ơ, phải giữ lửa lòng. Cho nên ta viết bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta. Và hát rằng:


Nam quốc sơn hà Nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận tại Thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.


Tác giả Khuyết danh
Nguồn: Trần Nhương.com




Lời của tại hạ:Nếu bất chợt 1 tỷ 2 nó tràn sang, biệt thự Pháp giả cổ có làm nó sợ ,bằng thạc sỹ, tiến sỹ rởm có làm nó kinh?
taczan
Tôi yêu QBO
Tôi yêu QBO
 
Bài viết: 919
Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 1 12, 2010 11:57 pm
Đến từ: Bùn đất sau lũ

Re: Áng văn chương bất hủ của người xưa.

Bài viết chưa xemgửi bởi taczan » Chủ nhật Tháng 6 19, 2011 11:39 pm

Thư gửi anh Trung.

Anh như thế là đéo được!

. Đặng Thiều Quang




Anh Trung ạ, sau khi cắm mốc trên đất liền xong xuôi, em thở phào thế là xong được một việc, dù có chịu tí thiệt thòi nhưng dù sao cũng đã xong cái vụ lằng nhằng này, giờ anh tuy có to xác thật đấy, nhưng anh hết trò nhổ mốc lấn đất nhé.

Xong rồi giờ sang chuyện giải quyết cái ao làng, trước nay vì anh to như con tịnh nên em nhịn để cho êm xong xuôi vụ đất cát, giờ đất cát xong rồi, sổ đỏ đâu vào đấy rồi, anh định lè cái lưỡi bò bẩn của anh liếm nốt cái ao làng thì em thật, như thế đéo được đâu, một vừa hai phải thôi chứ anh, tham gì tham quá thể vậy?

Cho nên là vụ 2007 lần cuối em nhịn nhục muối mặt với đám cháu chắt dại dột biểu tội biểu tình phản đối anh cái chuyện anh tuyên bố láo lếu cái ao là của anh tất, lúc đấy khổ nhục kế em tóm đại một vài thằng làm trò, đét cho mấy roi vào mông đít cốt cho cho anh vui lòng anh em mình còn làm cho xong cái sổ đỏ. Nay sổ đỏ xong rồi thì em kệ mẹ, anh động vào cái ao là em bù lu bù loa bật đèn xanh cho chúng nó đào mả bố anh lên đấy, em đéo biết.

Em thật, anh em mình thì nói chung đéo vấn đề, nhưng bọn dân đen của em, chúng nó quẫn quá rồi, anh mà làm quá thì nó bật nốt cả em, chúng nó bảo nhau bố mình mà hèn nữa thì cho bố hưu non, chúng mình cho bố vào viện dưỡng lão luôn. Đành rằng anh em mình môi hở răng lạnh sau mấy vụ đất cát bán chác này nọ cũng rủng rỉnh túi, con cái cũng du học đâu vào đấy cả rồi, nhưng bọn cháu chắt dân đen thì chúng nó đang kêu giời vì giá cả leo thang lạm phát lạm phiếc đau hết cả đầu em chưa biết phải làm sao. May quá anh lại giở trò đúng lúc này thì em thật, anh to xác thật đấy, thâm thật đấy, nhưng quả này anh định chơi em thì anh hơi bị ngu, chó cắn áo rách là chó ngu chứ còn gì. May quá giờ chúng nó có chỗ để xả xì troét rồi, mấy tờ lá cải mõ làng vừa la làng lên phát anh thấy đấy, bọn trí thức nửa mùa phây búc phây biếc hoắng hết cả lên đòi giết chết hơn tỉ thằng nhà anh ngay. Vua thua thằng liều, nhất là dạng Chí Phèo vô sản như mấy thằng cháu chắt nhà em chó cùng dứt dậu nó húng lắm, con sâu xéo mãi cũng quằn, anh công nhận không?

Mà đéo biết bên nhà anh thế nào, chứ nhà em thì phây búc phây biếc vẫn vô sờ tư anh ạ, cấm thế đéo, anh có muốn bị chơi một quả như thằng Mubarack hay thằng Gadhafi thì anh cứ bảo em một câu, em đảm bảo ờ cái ao làng cứ cho là của anh, nhưng dậy sóng thần ngay, đèo mẹ, em bật đèn xanh cho chúng nó tương gạch vỡ vào thì đến váng bèo anh cũng đéo có mà húp, đừng nói chuyện khoan dầu với cả lượn tàu ngầm tàu nổi anh nhé, gần trăm triệu thằng nhà em ít đéo đâu, mỗi thằng nửa gạch vỡ thì lấp mẹ ao làng luôn, thế cho nhanh.

Cho nên là anh cứ suy nghĩ đi, anh đang làm ăn ngon lành thì cứ tập trung mà kiếm tiền đi, chứ bây giờ đánh nhau chưa biết thằng nào ăn được thằng nào trừ phi anh chơi hết gần trăm triệu thằng nhà em và mấy tỉ thằng còn lại trên quả đất này, anh định làm thằng Hitler thứ 2 hả anh? Ờ thì cứ cho là anh thịt được em thật, nhưng để thịt được thì chuyện làm ăn của anh cũng coi như tiêu luôn, anh nhớ nhé, đau đầu phết đấy anh.

Cứ cho là em yếu, cứ cho là em nhịn nhục giỏi em chỉ muốn được yên thân, mấy lần anh có mang súng hoa cải ra bắn mấy thằng quăng chài ở cái ao làng em cũng dắm mắt cho qua, nhưng anh bẻ cần cắt cước của mấy thằng thuyền thúng dò ổ câu cá kiếm cơm ngay bờ ao sát đất của em thì một lần nữa em thật, đéo được đâu, thằng ấy là anh cả nó đang đi kiếm cơm cho em đấy anh, nhân đây em cũng thông báo với anh tin buồn là thằng thứ Vinashin nhà em nó tèo rồi, cả nhà giờ trông đợi vào mấy con mè ranh thằng cả giăng câu thôi. Anh làm thế, đèo mẹ, bọn buôn cá chúng nó sợ chúng nó té hết, cá em ươn thì cả nhà em chết đói à? Anh đã thấy anh vừa tham vừa ngu chưa anh?

Cho nên anh ạ, đêm nay anh cứ nằm vắt trym lên trán mà suy nghĩ cho kỹ rồi từ từ anh em mình nói chuyện phải quấy, rồi có gì em sẽ dạy dỗ bảo ban mấy thằng cu nhà em nó thôi chửi bới lồng lộn rồng lộn lên đòi chiến, chứ em thật, súng hoa cải thì em không có chứ phóng lợn thì nhà em lúc nào cũng sẵn anh ạ, chúng nó mà hô hào tru tréo phây búc phát nữa thì ngay cả em cũng đéo đỡ được cho anh đâu, em thật.

Vài lời tâm sự, có gì không phải anh bỏ quá cho.

Em Việt, thằng em khờ dại bé bỏng của anh.
taczan
Tôi yêu QBO
Tôi yêu QBO
 
Bài viết: 919
Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 1 12, 2010 11:57 pm
Đến từ: Bùn đất sau lũ

Re: Áng văn chương bất hủ của người xưa ... và nay!

Bài viết chưa xemgửi bởi dean » Thứ 4 Tháng 6 22, 2011 7:07 am

Em là kết bài này lắm bác Tà ạ! :vn
Điều khó nhất ở trên đời là làm một trang nam tử
Ý chí vững vàng mà tình cảm mênh mang
Hình đại diện của thành viên
dean
Bạn chí cốt QBO
Bạn chí cốt QBO
 
Bài viết: 131
Ngày tham gia: Thứ 6 Tháng 12 01, 2006 3:18 pm
Đến từ: Có-Có-Không-Không

Re: Áng văn chương bất hủ của người xưa ... và nay!

Bài viết chưa xemgửi bởi taczan » Thứ 4 Tháng 6 22, 2011 11:16 am

dean đã viết:Em là kết bài này lắm bác Tà ạ! :vn


Hi hi nếu Chú em mà thích thì anh lại tiếp tục hầu thêm Chú và bà con áng văn chương bất hủ ngày nay của Bác Hiệu Minh.

Thư Cao Bồi gửi em Việt

Dear em Việt yêu

Đọc thư em Việt gửi anh Trung mà anh ngứa ngáy trên lưng ngựa, chỉ muốn rút khẩu Colt đòm một phát vào mặt thằng anh BBC (Big and Bad China – Trung quốc To và Tham gọi tạm là TTT) cho tiêu đời và tự tát cho “mình” một cái vì có chú em với tật tin người.

Hình ảnh


Lão anh BBC khỏi phải nói. Ngày xưa hắn đâm bị thóc chọc bị gạo, hứa sẽ đánh Mỹ để bảo vệ China đến người Việt cuối cùng, vì tư tưởng này nọ. Nó cho em mấy bao gạo, súng trường bắn phát 1, dép cao su rồi xui em đánh nhau với Cao bồi được trang bị tận từ răng đến dái.

Nhưng qua vụ đó Cao bồi phục các em vì dám hy sinh cả nước để chiến với cánh xâm lược. Thôi thì cũng đã 36 năm, hãy quên thù cũ, bọn mình nên bắt tay với nhau để cùng có lợi.

Anh chả bạn bè gì đâu mà chỉ có đồng minh, hùn vốn làm ăn, lợi cùng chia, thiệt hại thì chửi nhau để tìm ra lỗi và tránh. Nếu anh thiệt quá là anh chuồn vì anh sợ dân chửi. Có lẽ đây là chính phủ sợ dân nhất thế giới. Không giống BBC và bên em, dân sợ chính phủ một phép.

Em biết không, bạn bè hay đểu giả sau lưng. Em tin người nên khổ suốt cả đời. Xem thằng bạn Xô của em đó. Thằng BBC nó choảng biên giới năm 1979, con bé Nga, vợ thằng Xô, có thèm động cỡn đâu dù có ký kết bảo vệ lẫn nhau gì đó. Rồi môi hở răng lạnh, 16 chữ vàng, 4 tốt, anh em giết nhau như ngóe.

Dân Cao bồi vốn thực dụng nên chẳng thèm kết nghĩa anh em gì hết. Đó là cái trò của bọn đểu, lừa trẻ con tin người.Thằng nào có lợi thì anh chơi, không lợi là anh phắn. Em biết đó, anh phi ngựa nhanh, chẳng ai đuổi kịp. Có nhớ vụ Đồng minh tháo chạy ở Sài Gòn không. Cứ ngẫm mà suy ra bài học cho mình.

Thấy thằng anh BBC cắt cáp tầu của em, dọa nạt, đưa cả tầu chiến sang khiêu khích rồi lu loa, cái lưỡi bò ấy của hắn, nghĩ thấy hắn quá tham mà ngu, đúng như em nói. Vừa ngo ngoe lên chức đã vênh váo, thế nào cũng có ngày vào rọ. Bọn ngu dốt lên mua quyền cao chức trọng hay hống hách để tỏ uy quyền mà thực ra rất sợ người ta phát hiện ra chúng ngu.
vừa rồi anh cử mụ vợ già Hillary sang Châu Phi thăm thú. Hóa ra, cả châu Phi bị Trung Quốc chiếm hết rồi.

Hình ảnh
Cao bồi chỉ nhìn xa.


Giờ thấy em bị ép cung, anh đau lắm. Nhưng Cao bồi đang có vấn đề về kinh tế trong nước, thất nghiệp nhiều, lo tới năm 2012 không biết có giữ được cái ghế trong Nhà Trắng hay không. Rồi hai chiến trường Iraq, Afganistan tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền của. Mà cũng lạ, cái thằng trưởng nhà anh nó ngu thế. Sao lại đưa quân vào đó làm gì, bây giờ anh rút ra không được.

Thôi thì anh gửi TNS Jim Webb lên truyền hình để ủng hộ bằng…lời. Lão ấy sắp hưu nên nói mạnh được, chả ảnh hưởng đến ai.

Anh cũng mạnh mồm vừa thôi vì Cao bồi và cánh BBC luôn coi các mối làm ăn là quan trọng. Bọn anh phân chia thế giới rồi. Hàng hóa do BBC xuất tràn ngập bên Mỹ, từ cái chén, cái tăm đến máy tính tối tân. Chỉ còn mấy cái tên lửa Tomahawk là do anh sản xuất thôi.

Nói dại chứ, thằng BBC nó đóng cửa biên giới thì không những em toi mà anh cũng đi Văn Điển luôn. Anh còn nợ nó tới cả 1000 tỷ đô la, gấp 10 lần thu nhập quốc gia của em. Nó mà đòi nợ ngay một lúc thì anh đành bán cả California và kèm cả em may ra mới đủ tiền trả nợ.

Nói thế để em biết, anh có cái khó của anh. Mấy hôm nay em đưa bác Bình Minh nào đó sang bàn với các anh về chuyện biển Đông. Anh cũng cố giúp em, nhưng em thông cảm. Anh đang leo dây như em đó: quyền lợi Hoa Kỳ giữa BBC, em và mấy nước khu vực.

Nhưng anh đã gửi cụ George Washington có đầy máy bay sang biển Đông rồi. Thật ra là dọa nhau chơi. Anh cũng chả dại mà bắn BBC và BBC cũng chả dại mà đòm anh. Nó biết thừa là chỉ dùng câu liêm để móc tên lửa của anh để trêu ngươi là chính. Động vào thì anh đòm cho một phát tiêu đời.

Anh cũng thật lòng nhé. Sao em cứ phải đi dây như thế, chóng mặt lắm. Em leo dây thì em chóng mặt. Em lăn xuống vực anh cũng chẳng cứu. Cao bồi quen ngồi trên lưng ngựa, không thích nhìn xuống. Thằng nào không tự đứng lên là thằng yếu, anh thường cho một phát để đỡ mệt.

Bên anh có được sức mạnh thế giới là do dân đó. Dân lật chính phủ, dân lập nên chính phủ. Dân quyền sinh sát như thế nên chỉ có lãnh đạo tài năng mới lên nổi. Lên bằng đầu gối thì ra xứ người thấy biểu tình là bủn rủn hết chân tay.

Anh thấy em có bàn “dân chủ từ cơ sở” như xứ anh thì hãy làm đi. Sức mạnh của em là ở đó. Dân có được tự do thì mới sáng tạo, có sáng tạo thì mới có của cải vật chất, tinh thần được nâng lên và tầm quốc gia lên hay không là ở mấu chốt đó.

Cha BBC sợ nhất dân của em, nó không sợ em vì nó nắm được em rồi. Thấy ai nói ngược mà em bắt là sai. Triệt tiêu hết những tiếng nói phản biện thì cũng làm lung lay ghế của em đó.

Thôi, thư này đã dài, viết nhiều sợ em đọc mệt, mai không đi “tụ tập” được. Khi nào cần, cứ alo một tiếng, anh Cao bồi sẽ phi ngựa đến ngay.

Chúc em vui, yêu đời và nhớ bảo trọng.

Bye bye em yêu.

Nice-Cow-Boy number 2. 19-06-2011


Theo blog Hiệu Minh
taczan
Tôi yêu QBO
Tôi yêu QBO
 
Bài viết: 919
Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 1 12, 2010 11:57 pm
Đến từ: Bùn đất sau lũ

Trang kế tiếp

Quay về • Văn - Thơ

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến12 khách

cron