Blog Văn Thơ và những Đoản khúc

  
Cảm nhận văn chương, đôi dòng tản mạn, thơ và văn xuôi xuống dòng.

Blog Văn Thơ và những Đoản khúc

Bài viết chưa xemgửi bởi Gim » Thứ 7 Tháng 11 25, 2006 12:36 pm

12 h trưa ...
Hôm nay 1 ngày nóng bức, có 1 con điên ngồi lách cách gõ bàn phím, tai đeo headfone n ghe bài cánh thư cuối c ùng , nghe lần gần đây nhất cách đây 2 năm........

Giờ chẳng hiểu nổi những vụn vặt điên cuồng đang diễn ra như 1 cái guồng và như nhốt con bé ấy ở bên trong...

Và thật sự là đang muốn QUên và đang lãng quên nhiều thứ!

hà hà!
Phải cười chút chứ nhỉ, quên đi những ẩn ức, những nghĩ suy quá ư vụn vặt đag tồn tại trong đầu... Vĩnh hằng.
Giờ đôi khi tự hỏi những điều vẩn vơ, đôi khi chỉ là Where Am I?
Mày đây c hứ đâu nữa Gim ơi!

Quên! Nếu muốn quên , dẫu phút chốc thì phải Uống.
Không thì leo lên tầng thượng vào lúc 12 h đêm và gào, nếu thêm chút chan chát kia thì chắc là sẽ ổn....

Quên...
Gim
Bạn tâm giao QBO
Bạn tâm giao QBO
 
Bài viết: 98
Ngày tham gia: Thứ 7 Tháng 11 25, 2006 12:20 pm

Bài viết chưa xemgửi bởi Gim » Thứ 2 Tháng 11 27, 2006 11:25 am

Giờ chẳng biết viết gì, đang rất mông lung...
Toàn thân mệt mỏi bã bời, xoã tóc ra nữa chắc rất giống hồn ma!
Sao ko thể viết đc 1 cái gì tử tế hơn...
Sáng đến lớp , học, cố tỏ ra thân thiện, vui vẻ, đại khái là 1 loạt tính từ hay ho (nhưg bảng lảng!) , nhưg cuối tiết thì gục xuống vì quá... mệt!
Chắc là phải cố cho xong nốt tuần nữa... vẫn phải cố dù là ko thể.
Hey

Giờ Tôi muốn đc ai đó ôm , nắm lấy bàn tay Tôi để Tôi thấy rằng Tôi vẫn còn đủ sức để Sống Thật.
Thời gian này Tôi cần Quên và cần đc Nhớ...
Thật đấy....
Muốn quên đi tháng với Ngày
Fade to Black...
Gim
Bạn tâm giao QBO
Bạn tâm giao QBO
 
Bài viết: 98
Ngày tham gia: Thứ 7 Tháng 11 25, 2006 12:20 pm

Bài viết chưa xemgửi bởi Riêng » Thứ 2 Tháng 11 27, 2006 3:49 pm

:smt056 :-({|= :smt034 :smt058
Chao, ôm xong rồi đàn hát cho nghe, rồi chụt chụt ri nữa, không biết có giúp được tí chi không hè :-k
Sách cho Miền Cát Trắng ~!
Hình đại diện của thành viên
Riêng
Tôi yêu QBO
Tôi yêu QBO
 
Bài viết: 458
Ngày tham gia: Thứ 4 Tháng 11 22, 2006 5:25 pm

Bài viết chưa xemgửi bởi Chip » Thứ 3 Tháng 11 28, 2006 10:57 am

Và rồi tôi chợt thấy mình lẩn lộn, tôi nhớ những thứ tôi không nên nhớ hay tôi đã quên những thứ tôi không nên quên. Hôm qua cả mấy chị em lên sân thượng, ôm đàn và tôi lại hút thuốc, tôi nhìn lại mình và thấy man rợ quá, mái tóc xoã dài loà xoà che cả khuôn mặt và làn môi thì ngậm một điếu thuốc. Man dại nhĩ? Tôi đã man dại như vậy uh? Ai đã để tôi như thế!

Tôi lại quên đi những cuộc sống khốn khổ, tàn tật của người khác để mà nghĩ mình còn may mắn, mình còn hạnh phúc. Bao năm nay tôi tưởng mình đã quên rồi chứ? Nhưng không, viết thương đó còn sâu lắm, còn đau lắm, còn âm ỉ và tê buốt. Sáng nay khi về đến VP tôi đã gục xuống và tôi nghĩ đến nhiều thứ. Nếu tôi chết đi thfi sao nhĩ? Nếu tôi chêt đi thì có nhiều chuyện xãy ra lắm đây. Và tôi uớc gì vừa chết đi mà vẫn muốn biết những ngày sau.
Gim ơi! Những người điên họ sống thế nào nhĩ?
Em thích hoa gì nhất?/Hoa Făng đỏ/Ha ha ha ha ha/Anh cười vô duyên quá/.............../Có biết vì sao lúc nãy anh cười không?/Không?/Vì em lại giống anh "chúng ta cùng thích Făng".
Hình đại diện của thành viên
Chip
Nick bị cấm vĩnh viễn
 
Bài viết: 582
Ngày tham gia: Thứ 7 Tháng 11 25, 2006 11:58 am
Đến từ: Lệ Thủy

Bài viết chưa xemgửi bởi Gim » Thứ 3 Tháng 11 28, 2006 10:10 pm

Sân thuợng đêm
Có 3 kẻ điên
tóc dài, lõa xõa ngang vai, ngắm trời, guitar và gào, xoay...
Cả uống nữa...

Tôi muốn tan biến tan biến tan biến Tôi tan biến Tôi vào bóng đêm
chỉ thế thôi...
Khi nào thì Tôi đủ say để có thể quên dù chỉ là trong phút chốc ngắn ngủi...
Fade to Black...
Gim
Bạn tâm giao QBO
Bạn tâm giao QBO
 
Bài viết: 98
Ngày tham gia: Thứ 7 Tháng 11 25, 2006 12:20 pm

Chiếc bàn cạnh khung cửa sổ

Bài viết chưa xemgửi bởi Chip » Thứ 3 Tháng 12 12, 2006 1:56 pm

Từ ngày Thi về, khung cửa sổ được mở, nó không lớn nhưng mở ra một khu vườn ẩm thấp, toàn là chuối. Mẹ cấm Thi mở cửa sổ vào buổi tối vì muổi ngoài vườn nhiều lắm. Cái mảnh vườn rộng thênh thang nhưng mẹ chỉ để chuối mọc tràn lan, từ năm này qua năm khác, nhớ hồi nhỏ mổi lần lũ về bọn trẻ trong xóm lại lén vào vườn chặt hết chuối để kết bè. Thi cũng ham trò đó.
Cửa sổ màu xanh cạnh cái bàn gỗ củ kỹ của mẹ, cái bàn có từ ngày Thi chưa chào đời và được dùng làm bàn trang điểm của mẹ. Thi lớn lên một chút cái bàn được dùng làm bàn học cho Thi, nhiều lúc Thi nghĩ có khi nào nó còn được dùng đến đời con gái của Thi nữa. Vì chiếc bàn còn đẹp và gỗ lim đã bóng nhẵn, mẹ chưa có ý định mang nó ra khỏi phòng Thi lần nào. Từ ngày ba đi mọi thứ đều phải để nguyên vị trí, từ cái tráp đựng trầu của ông ngoại, từ cái ống tre nhổ trầu của ông đến cái gạt tàn bằng gỗ mà chú Lộc tặng ba, mẹ đều để nguyên. Mẹ ngại hoặc là sợ đụng đến những gì của ba, mẹ ngại đụng đến kỹ niệm. Ba bỏ đi đã 20 năm, 20 năm mẹ không thay đồi căn nhà dù là một sự thay đồi cần phải có. Gia đình đôi khi là tổ ấm với ai đó nhưng với mẹ Thi cảm thấy gần như là trách nhiệm nặng nề. Ba mẹ chia tay khi Thi lên 6, trong tâm trí bé bòng của Thi chỉ còn hình ảnh ba lôi Thi theo con đường nhỏ và hai bên là những rặng tre già. Mẹ lúc đó vật vã, hình như mẹ ngất đi mấy lần, mẹ có cầu xin, mẹ có thề thốt nhưng ba cứ nằng nặc lôi Thi đi. Trong tâm trí, trong đôi mắt đỏ hoe, rực lửa của ba hình như chỉ còn thù hận. Ba xa nhà, công việc và những lo toan cho cuộc sống gia đình đã biến ba thành một người xa lạ với tổ ấm của mình. Thi thậm chí còn ngại ngùng với ba hơn chú Lộc. Chú Lộc hay qua nhà mổi khi mẹ ốm, chở Thi đi bệnh viện mỗi khi Thi lên cơn sốt và thức trắng đêm khi ngoại trút hơi thở cuối cùng. Thi không biết thế nào là yêu, là trách nhiệm nhưng Thi nghĩ nếu cứ dành tình cảm cho nhau thì đã sống tốt với nhau rồi. Mẹ lén lút trao tình cảm của mình cũng vô tình như thế.

Mẹ trẻ lắm, bây giờ thì Thi hiểu tâm sự của mẹ khi ba liên tục vắng nhà, những đòi hỏi đơn sơ của người phụ nữ, Thi hiểu lúc đó mẹ cũng phải kìm nén tình cảm của mình lắm rồi. Thân người phụ nữ không phải lúc nào cũng mạnh mẽ trước những hạt sương mai, mẹ ngã vào lòng người ta mà nước mắt lưng tròng. Ba xa nhà, ba đâu hiểu mẹ cần những vòng tay khi đông về, ba không hiểu bên một người phụ nữ ngoài những nhu yếu phẩm cần có họ cũng cần được yêu, được chiều chuộng, mẹ còn trẻ lắm mà. Mẹ đâu ngờ lần đó ba về, ba về không báo trước, ba lén nhìn vào ô cửa sổ để nhìn Thi học nhưng hôm đó Thi ốm và chỉ có mẹ và chú Lộc bên cửa sổ. Mẹ mệt mỏi vì mấy ngày liền chăm Thi, mẹ mệt mỏi vì chờ ba, mẹ không thể đổ lổi cho ai vì mẹ thừa nhận mẹ đã xao lòng trong vòng tay ấm áp. Mẹ đã phản bội ba, mẹ đã để mình có lổi với tình yêu của ba. Mẹ chỉ kịp nhìn ba khi mắt ba đỏ cay, ba lôi Thi đi trong một buổi chiều như thế. Khung cửa sổ nhìn thấy hết và hiểu hết nổi lòng của ba, của mẹ. Yên ổn làm sao khi sóng ngầm mãi vỗ!

Thi bàn với mẹ thiết kế lại vườn chuối và mở một quán cafe nhỏ, thị trấn nhà Thi bây giờ sầm uất lắm người ta làm ăn kinh doanh phát đạt nên cuộc sống cũng thay đồi nhiều. Mẹ không thích cảm giác ồn ào, mẹ ngại có nhiều người đến nhà nên mẹ không đồng ý. Thi coi đó như một sự khép kính tâm hồn của mẹ. Mẹ khép để trả thù mình.
Em thích hoa gì nhất?/Hoa Făng đỏ/Ha ha ha ha ha/Anh cười vô duyên quá/.............../Có biết vì sao lúc nãy anh cười không?/Không?/Vì em lại giống anh "chúng ta cùng thích Făng".
Hình đại diện của thành viên
Chip
Nick bị cấm vĩnh viễn
 
Bài viết: 582
Ngày tham gia: Thứ 7 Tháng 11 25, 2006 11:58 am
Đến từ: Lệ Thủy

Tập truyện ngắn viết cho những ngày thất tình (:)

Bài viết chưa xemgửi bởi Chip » Thứ 4 Tháng 12 13, 2006 11:41 am

[align=center]Những ngày điên[/align]



Tôi không biết phãi bắt đầu như thế nào nữa, sau những thay đổi của cuộc sống tôi đang sượng sùng trước những cảm xúc như ai đó nói tôi đang dằn cuộc đời mình đến dã dượi. Dòng họ có một người điên vì tình khiến tôi lo lắng cho những thay đổi tâm lý. Tôi ít khi nói chuyện với mẹ từ khi xa nhà, mà có lẽ là hồi còn bé tôi đã thế. Gia đình có nhiều biêt lập với tôi. Nhưng chính lúc này tôi cần một ai đó lôi tôi ra khỏi những vướng mắc những lo lắng bồn chồn trước một nỗi sợ điên. Không hiểu những hành động của mình thì đã là điên chưa? Người điên thường vô thức và vô cảm_tôi có thể lang thang với mua đđde chaúng bieát lam gì. Lúc đó tôi nhớ anh lắm người ta bảo điên thường hay nhớ mà chính vì nhớ người ta mới điên.

Năm tôi 18 tuổi thì Nga điên, cái con bé mới lơn được ở chung nhà với một người điên vì tình, điên vì những khúc mắc chưa được tháo gỡ. Những khúc mắc ấy chỉ khi được điên chưa chắc ta đã hiểu vì điên thì mỗi người một cách. Nhưng cách điên của tôi giông Nga hai chị em đều đau khổ vì tình yêu. Tôi lo sợ khi đã 7 năm Nga vẫn chưa dứt cơn có nghĩa cơn điên còn kéo dài hơn nữa chưa ai biết điểm dừng của những oán trách, của những nỗi xót xa. Tôi gần như ngây dại trong những nỗi nhớ và miên man khi tìm lời giải thích cho cuộc sống. Đôi lúc cũng chẳng biết giải thích được cũng chẳng để làm gì. Như những kẻ tử tù khi được nghe tuyên án thì dù sao cũng sẽ phải chết, biết lại một lần tội lỗi liện có được lên thiên đường không ! Chắc gì thiên đường đã có. Nhớ có lần viết về cơn điên của Nga và bây giờ là cơn điên của chính mình. Ngày đó tôi giận Cảnh lắm, chắc gì hắn biết có người đang vật vã sống vì nổi khổ tâm do mình gây nên. Tôi viết nên những ray rứt thì không hẳn là tôi muôn níu kéo tôi chỉ muốn viết và viết thế thôi. Tôi cũng không hiểu tại sao một con bé quen sống hời hợt với đời lại có thể điên vì tình yêu. Có lẽ là những cái giá, thời gian làm tôi nhớ đến những rắc rối. Tôi chiêm nghiệm và nhận ra rằng mọi thứ không phải đã mất đi, nó chỉ đang chuyển đổi. Tình yêu anh dành cho tôi đã không mất đi đâu cả chỉ có điều bầy giờ người được đón nhận không phải là tôi. Mà có thật đã là yêu nhau hay là sự ngộ nhận, một vài lần gọi điện, một chút hỏi han, và chút gì đó cứ vương vấn, cứ dằn vặt, ray rứt, bồn chôn có hẳn đã yêu? Yêu cần nhiều hơn nữa kia, yêu cần được cảm thông, được chia sẽ, được quyền hiểu người mình yêu. Tôi chưa bao giờ hiểu anh cả. Và vì vậy có được coi là đã yêu không? Có được cho là đang điên vì tình không?

Vấn đề không hẳn là điên vì cái gì. Cũng như người ta yêu không hẳn vì cái gì đôi khi yêu chỉ là yêu vậy thôi. Yêu chỉ vì chiều nay ai đó trao nhau một ánh mắt, một chút ngưỡng mộ, một chút gì man mác vậy thôi tình yêu nông nỗi quá. Tôi nhớ đến những đêm Nga không lên cơn hai chị em dèo nhau ra sông Hương vào một quán gười ta xì xầm, người ta chỉ trỏ họ bảo con bé ấy xinh mà điên. Cuộc sống đôi khi trớ trêu như thế đôi khi người xấu xa lại được hạnh phúc. Vừa rồi hay tin Cảnh nhãy xuống từ lầu 3, không chết nhưng hai chân hết cữ động vậy nghĩ nhiều hơn về cuộc sống.

Điên có tội không nhĩ?
Em thích hoa gì nhất?/Hoa Făng đỏ/Ha ha ha ha ha/Anh cười vô duyên quá/.............../Có biết vì sao lúc nãy anh cười không?/Không?/Vì em lại giống anh "chúng ta cùng thích Făng".
Hình đại diện của thành viên
Chip
Nick bị cấm vĩnh viễn
 
Bài viết: 582
Ngày tham gia: Thứ 7 Tháng 11 25, 2006 11:58 am
Đến từ: Lệ Thủy

Bài viết chưa xemgửi bởi Chip » Thứ 4 Tháng 12 13, 2006 11:44 am

[align=center]Tiếng mưa[/align]


Người lớn gọi nó là Năm cụt, trẻ con gọi nó thằng cùi, giấy khai sinh ghi Bùi Văn Tí (tựa Năm). Cả xóm nghèo hẩm hiu buổi chiều chỉ ru rú vài cột khói, nó thích thú leo cồn nổi ngồi ngắm cái làng nhỏ mênh mông. Chiều từ cái trảng nước phía cù lao loang loáng tím, bìm bịp thôi đuổi nhau rũ rượi trên những cành điêng điểng nhấp nhô. Nó trôi dạt về đây cũng vô tình như những cánh bìp bịp, lang thang mãi cũng mỏi chân mà như nó chắc cũng chẳng còn chân mà mỏi. Rồi cũng như ba, như má như cả làng cùi đến chết hình hài không được yên. Nó nhớ như in cái chết của má, của thầy Liên, đôi mắt trẻ thơ in rõ cái nhìn quằn qoại đau xót của những khúc xương lủng cũng. Chính nó cũng ghê rợn khi nghĩ về thời gian, rồi thời gian sẽ giết nó không nhanh như những cơn lũ phía cù lao nhưng sẽ ngậm ngùi, chua chát như con nước mặn cuối ghềnh.

Cuộc sống cứ dần trôi cuốn cả xóm nghèo trong vòng cuồn cuộn chảy. Nó sống lay lắt với xe kẹo kéo, cánh tay cùi lũng lẳng theo những vành xe. Cái xóm nghèo lụp xụp mùa nước nổi, vắt cả ánh mắt hau háu chỉ mơ một bát cơm trắng đầy. Kẹo là mặt hàng xa xĩ đến nhem nhuốc, xa xĩ vì bọn trẻ chỉ nhõ dãi đứng nhìn, nhem nhuốc vì cánh tay lấy lụi của nó. Nó đói ròng nhin thanh kẹo rung ric nước, vài đứa trẻ láu cà dụ nó mang kẹo ra phơi, càng phơi càng chảy và khi nó sơ ý thì bị chôm mất. Lũ trẻ mơn trớn ngậm từng mảnh kẹo như báu vật như sợ tan đi nên chúng cứ ư ư không mở miệng, một cảm giác sung sướng lan sang cả nó. Nó lại đẩy xe đi, tiếng leng keng không còn cuốn hút bọn trẻ. Gío từ bên sông bắt đầu thổi từng đợt dài hun hút mưa giăng màn từ cuối cù lao, chỉ một chốc cả cù lao mờ trong bức màn nước dày đặc. Căn chòi xiêu vẹo chõng chơ cụt ngũn sau rặng bìm bịp,nó đẩy xe bì bõm trên con lộ đầy vết chân. Tiếng ộp oạp càng lớn dần, nó châm đèn soi rõ hai chú ếch.

Ộp oạp ộp oạp...
Em thích hoa gì nhất?/Hoa Făng đỏ/Ha ha ha ha ha/Anh cười vô duyên quá/.............../Có biết vì sao lúc nãy anh cười không?/Không?/Vì em lại giống anh "chúng ta cùng thích Făng".
Hình đại diện của thành viên
Chip
Nick bị cấm vĩnh viễn
 
Bài viết: 582
Ngày tham gia: Thứ 7 Tháng 11 25, 2006 11:58 am
Đến từ: Lệ Thủy

Bài viết chưa xemgửi bởi Chip » Thứ 4 Tháng 12 13, 2006 11:50 am

[align=center]Ngõ Vắng[/align]

Cả phố có đến mười mấy cái ngõ, chật chội và ẩm thấp bởi thế những con ngõ đều vắng. Nhưng cái vắng lặng ấy nằm hẵn trong lòng mỗi con ngườivà chiếm trọn trái tim gã. Như bao buổi chiều khác gã lang thang kiếm đề tài cho tác phẩm tuần tới, khu phố với những buôn bán tằn vặt chưa bao giờ làm thích thú một con người như gã. Những chiếc xe bánh mì dạo, những quầy bán hàng kèm caf, những khu ẩm thấp chứa những bãi rác… Cái ngõ của gã chứa tất cả những thứ mà đặc trưng Sài Gòn. Gã nhẫm tính biết bao con người đến rồi đi, vui rồi buồn, đám ma rồi đám cưới… cái ngõ lạnh đến nổi sát bên nhà cũng chẳng biết mặt nhau.

- Anh cho hỏi nhà số 120/48 ở đâu ạ!

Gã không quay lại trả lời cộc lốc

- Cuối đường ấy.

Tiếng lí nhí cảm ơn khiến gã quay lại và kịp nhận ra hai cô bé, hình như họ thuê nhà cuối ngõ. Căn nhà ấy gã biết, căn nhà của bà lão hâm. Gã sống yên lặng nhưng vốn tính tò mò của của một nhà văn khiến gã trỡ thành người viết văn tự cho cả xóm. Gã gặp lại cô bé ngay sang hôm sau, cô vừa đi vừa hát .

- Nhà mới ổn chứ cô bé.

- Dạ ổn! mà sao chú biết.

Gã cười:

- Nhà số 120/48 ở đâu ạ?

Cô bé cười quay đi mang theo lúm đồng tiền bẽn lẽn. Căn gác nhà gã đối diện số 120/48, ngày thường gã chưa bao giờ thấy căn gác nhà đó mở cữa, một người hâm và con chó già bao năm nay không gây được tò mò trong gã. Chiều nay Sài Gòn mưa, mấy đứa bạn kêu gã có trận banh lúc 8 giờ, mưa làm gã biếng mở cửa. Đèn đường hắt ánh sáng èo uột vào căn phòng gã. Mưa vẫn đều rơi trên mài hiên, trên những khóm cây kiểng và hắt hiu vào phòng. Mưa làm tâm hồn con người mềm nhũn ra. Gã nhớ đến những mối tình vụn vặt đã qua, gã nhớ đến những cái lúm đồng tiền xinh hơn cái lúm hồi chiều, gã nhớ đến những cô người yêu xa lắc…Tình yêu làm gã nhớ đến những chua chát của cuộc đời, những vụn vặt gã đã vo tròn và ném vào các tác phẩm một cách ngột ngạt. Con người ta nhanh thích nghi với niềm hạnh phúc và nỗi buồn thì ngấm sâu và dai dẳng. Gã giật mình nhìn lại cả buổi tối nay gã nhớ gì mà nhiều thế, gã lại lẫm cẩm như người già. Cữa sổ nhà đối diện mở và những canh tay đưa ra, qua bức rèm bằng trúc gã nhận thấy cô lúm đồng tiền đang giang tay hứng mưa thích thú gọi:

- Bi ơi! Tuyết nè Bi

Gã tò mò kéo rộng bức rèm, những cánh tay non trần dưới mưa mơn mởn. Gã như thôi miên bởi cái trong trẽo đầu tiên ấy. Cô lúm đồng tiền lại cách tiếng hát nho nhỏ tiếng hát hoà vào tiếng mưa tạo nên những nhịp phách lạ tai. Gã lại nhớ những cái hồn nhiên đã qua trong đời gã, gã nhớ đến Florence thành phố của hội hoạvà điêu khắc nơi ngày ấy gã biết đến thế nào là tình yêu. Nếu anh là ổ khoá và em có chiếc chìa chúng ta sẽ khoá tình yêu của mình lại, treo nó lên, chìa khoá sẽ nằm vĩnh viển dưới dòng sông hoà vào vô vàn tình yêu của bao kẽ đang yêu khác. Tình yêu đó là vĩnh viễn nhưng thời gian với những vật lộn con người ta gầy khô với lãng mạn. Gã đã từng chết lặng khi những hụt hẫng ùa về, khi những giấc mơ không còn màu tím. Tình yêu và thời gian, những khoảng trống đáng sợ làm già tâm hồn gã. Mối tình đầu ra đi trong âm thầm và chan chát của mùi tiền, gã lạnh nhạt hơn với cảm xúc. Cô bé lúm đồng tiền thôi không hát từ lâu, giọng nói bắt đầu nhỏ dần và như thủ thỉ, cô em có vẽ trẻ con và nhí nhảnh vẽ nhì nhằng lên mảnh giấy trắng.

Một hoàng hôn mưa bình yên trôi qua, gã bắt đầu có những chúm chím kỳ lạ trong lòng. Gã thương tiếc cho sự ngây thơ, gã hồ nghi sự hồn nhiên hiện hữu, ngõ nhỏ đã đôi ba lần làm đau gã và gã sợ sự mất mát ấy chưa bắt đầu. Gã tủn mủn sống như một bà lão về hưu tằn tiện, gã già hơn cái tuổi hai mươi mấy mất rồi. Gã nhớ đến tác phẩm Mối tình đầu của Arivantio, những mối tình như thế nào thì được xếp làm mối tình đầu. Người đầu tiên yêu có là tình đầu không? Và như thế nào là một tình yêu. Gã chợt nhận ra khi nào ta hết thắc mắc những câu vụn vặt như thế thì hãy nhìn chung quanh lúc đó sẽ biết gã đang có gì. Gã nhớ đến chùm chìa khoá ở Florence lúc này đây gã không có cái ổ khoá và cô cũng không có chìa nhưng biết đâu đấy cuộc đời hãy để những vô tình cuốn đi như chiều nay ngõ vắng đón một người tâm hồn không hoang vắng.
Em thích hoa gì nhất?/Hoa Făng đỏ/Ha ha ha ha ha/Anh cười vô duyên quá/.............../Có biết vì sao lúc nãy anh cười không?/Không?/Vì em lại giống anh "chúng ta cùng thích Făng".
Hình đại diện của thành viên
Chip
Nick bị cấm vĩnh viễn
 
Bài viết: 582
Ngày tham gia: Thứ 7 Tháng 11 25, 2006 11:58 am
Đến từ: Lệ Thủy

Những ngày mưa SG

Bài viết chưa xemgửi bởi Chip » Thứ 4 Tháng 12 13, 2006 11:56 am

Mưa Sài Gòn, những cơn mưa nhè nhẹ sau chút nắng héo hon. Vừa từ công ty về trên một chuyến xe buýt chật chội, cái nóng mới còn đó, mới hầm hập đó chợt tắt lịm dưới màu mưa hun hun. Tự dưng lại thích ngắm mưa giữa thành phố rộng lớn, mái hiên nhà bé tí với những làn nước chảy xiết, không còn chút thi vị của mưa. Vươn mình ra cửa định tìm một chút gì đó chợt im bặt khi mưa lớn hơn. Trời đã ngã màu tối sẫm, mưa giữa những đêm tối trời thường sẽ có tuyết, thích ngắm tuyết quá, lâu lắm rồi chưa được lên một ban công nào đó ngắm mưa. Xách áo mưa và dắt vội chiếc xe ra đường, trời Sài Gòn thật lạ, nắng đó rồi mưa, như thể con gái giận hờn vu vơ rồi bẻn lẽn khi ngươi ta xin lỗi. Nhớ Dạ Khúc quá nhưng lúc này không thể ghé nó, quán không có tầng lầu thì không thể ngắm mưa. Ghé vào một quán lạ hoắc, vẫy một ly đen đá chợt nhận ra bầu trời đang long lanh trong ánh đèn vàng vọt. Chiếc đèn cao áp được bật sáng trưng và lúc tuyết rơi rõ nhất. Mưa của tháng 5, mưa của những dỗi hờn nhè nhẹ, chuyến công tác về nhìn những cơn mưa, gắt gõng vì còn đường bị hư khi có nhiều ổ gà. Mưa làm lòng ta xao xuyến. Quán vắng lặng và tẻ nhạt với vài con người trú mưa lãng đảng, ta chẳng chú ý đến ai, cứ thế uống từng giọt cafe và như mưa xào xạc cõi lòng.

Mưa cho ta biết trời sắp chuyển mùa, Sài Gòn lạ lắm, sắp sang mùa mới thì tiển biệt mùa củ bằng những hạt mưa. Bắt chước con người một cách vụng dại, chia tay ai chẳng buồn, chẳng muốn khóc, chợt dối lòng khi nhìn nhau cười thay nước mắt. Tiếng chuông điện thoại bàn bên làm ta chú ý đến cái vật thể nằm gọn trong túi áo. Ba tin nhắn và hai cuộc gọi nhỡ của Nam, đại loại cũng chỉ nhắc ta đi công tác về sao không ghé đưa quà, hỏi thăm sức khỏe rồi lại dặn ta nhớ ăn uống đều và bỏ cafe. Làm sao mà bỏ một thói quen đáng yêu như thế, làm sao mà chia tay một người bạn dễ thương ngần này. Ta quen Nam bao lâu rồi nhĩ, quen từ những cơn mưa năm nào không hay, quen từ hồi ta còn ngây ngô, còn cái tật ngũ nướng để mỗi sáng cần người kêu dậy. Ta quen nhau cũng chỉ vu vơ như bạn bè, vậy mà bây giờ chợt nghe là lạ khi ai nhắc đến, nghe buồn buồn khi nghĩ về những cơn mưa.

Mưa Sài Gòn khác mưa Quy Nhơn, người ở đây có khác người ở đó, hai con người sống ở hai môi trường sống khác nhau. NHư mưa Quy Nhơn ta không ngần ngại lang thang và tắm, Sài Gòn độc hơn bởi trong mưa có nhiều axit lang thang một hồi thấy da đen ngòm vì bụi và rát bỏng. Chợt nhớ cơn mưa tháng 11, trời đen kịt có hai người tiển nhau, sân ga vắng ngắt, một con bé thút thít khóc... vậy là nay đã mưa giăng giăng thay cho ai ngồi ném vung vãi nước vào đời.

Sài Gòn ơi! đừng mưa giăng mây như thế, đừng hời hợt như thế, hãy thật hơn chút nữa đi như lòng người đừng vội vã...
Em thích hoa gì nhất?/Hoa Făng đỏ/Ha ha ha ha ha/Anh cười vô duyên quá/.............../Có biết vì sao lúc nãy anh cười không?/Không?/Vì em lại giống anh "chúng ta cùng thích Făng".
Hình đại diện của thành viên
Chip
Nick bị cấm vĩnh viễn
 
Bài viết: 582
Ngày tham gia: Thứ 7 Tháng 11 25, 2006 11:58 am
Đến từ: Lệ Thủy

Trang kế tiếp

Quay về • Văn - Thơ

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến5 khách

cron