gửi bởi Chip » Thứ 4 Tháng 12 13, 2006 11:56 am
Mưa Sài Gòn, những cơn mưa nhè nhẹ sau chút nắng héo hon. Vừa từ công ty về trên một chuyến xe buýt chật chội, cái nóng mới còn đó, mới hầm hập đó chợt tắt lịm dưới màu mưa hun hun. Tự dưng lại thích ngắm mưa giữa thành phố rộng lớn, mái hiên nhà bé tí với những làn nước chảy xiết, không còn chút thi vị của mưa. Vươn mình ra cửa định tìm một chút gì đó chợt im bặt khi mưa lớn hơn. Trời đã ngã màu tối sẫm, mưa giữa những đêm tối trời thường sẽ có tuyết, thích ngắm tuyết quá, lâu lắm rồi chưa được lên một ban công nào đó ngắm mưa. Xách áo mưa và dắt vội chiếc xe ra đường, trời Sài Gòn thật lạ, nắng đó rồi mưa, như thể con gái giận hờn vu vơ rồi bẻn lẽn khi ngươi ta xin lỗi. Nhớ Dạ Khúc quá nhưng lúc này không thể ghé nó, quán không có tầng lầu thì không thể ngắm mưa. Ghé vào một quán lạ hoắc, vẫy một ly đen đá chợt nhận ra bầu trời đang long lanh trong ánh đèn vàng vọt. Chiếc đèn cao áp được bật sáng trưng và lúc tuyết rơi rõ nhất. Mưa của tháng 5, mưa của những dỗi hờn nhè nhẹ, chuyến công tác về nhìn những cơn mưa, gắt gõng vì còn đường bị hư khi có nhiều ổ gà. Mưa làm lòng ta xao xuyến. Quán vắng lặng và tẻ nhạt với vài con người trú mưa lãng đảng, ta chẳng chú ý đến ai, cứ thế uống từng giọt cafe và như mưa xào xạc cõi lòng.
Mưa cho ta biết trời sắp chuyển mùa, Sài Gòn lạ lắm, sắp sang mùa mới thì tiển biệt mùa củ bằng những hạt mưa. Bắt chước con người một cách vụng dại, chia tay ai chẳng buồn, chẳng muốn khóc, chợt dối lòng khi nhìn nhau cười thay nước mắt. Tiếng chuông điện thoại bàn bên làm ta chú ý đến cái vật thể nằm gọn trong túi áo. Ba tin nhắn và hai cuộc gọi nhỡ của Nam, đại loại cũng chỉ nhắc ta đi công tác về sao không ghé đưa quà, hỏi thăm sức khỏe rồi lại dặn ta nhớ ăn uống đều và bỏ cafe. Làm sao mà bỏ một thói quen đáng yêu như thế, làm sao mà chia tay một người bạn dễ thương ngần này. Ta quen Nam bao lâu rồi nhĩ, quen từ những cơn mưa năm nào không hay, quen từ hồi ta còn ngây ngô, còn cái tật ngũ nướng để mỗi sáng cần người kêu dậy. Ta quen nhau cũng chỉ vu vơ như bạn bè, vậy mà bây giờ chợt nghe là lạ khi ai nhắc đến, nghe buồn buồn khi nghĩ về những cơn mưa.
Mưa Sài Gòn khác mưa Quy Nhơn, người ở đây có khác người ở đó, hai con người sống ở hai môi trường sống khác nhau. NHư mưa Quy Nhơn ta không ngần ngại lang thang và tắm, Sài Gòn độc hơn bởi trong mưa có nhiều axit lang thang một hồi thấy da đen ngòm vì bụi và rát bỏng. Chợt nhớ cơn mưa tháng 11, trời đen kịt có hai người tiển nhau, sân ga vắng ngắt, một con bé thút thít khóc... vậy là nay đã mưa giăng giăng thay cho ai ngồi ném vung vãi nước vào đời.
Sài Gòn ơi! đừng mưa giăng mây như thế, đừng hời hợt như thế, hãy thật hơn chút nữa đi như lòng người đừng vội vã...
Em thích hoa gì nhất?/Hoa Făng đỏ/Ha ha ha ha ha/Anh cười vô duyên quá/.............../Có biết vì sao lúc nãy anh cười không?/Không?/Vì em lại giống anh "chúng ta cùng thích Făng".