Sáng ni online, được người bạn gửi cho một link về gia đình ở Bố Trạch có đến 6 người chạy thận tại bệnh viện TW Huế. Hai đứa con đầu đã ra đi ở tuổi 22 sau một thời gian dài chạy thận nhưng vẫn không chữa được. 4 đứa em còn lại liệu có theo anh chị chúng mà ra đi không?
Mong mọi người bỏ chút thời gian vào đọc bài và tìm cách chia sẻ khó khăn, dù chỉ là một tấm lòng.
Xin cảm ơn.
Nhà có 6 người chạy thận
Bệnh nhân chạy thận Lưu Thị Thuý: "Đời em rứa là xong rồi, chừ chỉ còn chờ chết thôi".
Trong suốt câu chuyện, tôi đã không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút, buồn thảm, tuyệt vọng nhưng lại như muốn cầu xin một điều gì đó của người đàn bà ấy. Phải ba lần bà mới nói đúng tên mình là Trần Thị Nương - 48 tuổi, ở xã Thanh Trạch, Bố Trạch, Quảng Bình.
Bà Nương là người rất nổi tiếng ở Bệnh viện T.Ư Huế bởi những câu chuyện bất hạnh của gia đình mình: Vợ chồng bà có với nhau 6 mặt con. Cách đây 4 năm, con trai đầu của bà là Lưu Đức Thuỳ đột ngột phát bệnh và mất khi mới 22 tuổi vì bị suy thận giai đoạn cuối.
Một năm sau, con gái thứ hai của bà là Lưu Thị Như Huyền phát bệnh, vào bệnh viện và cũng được chẩn đoán bị suy thận. Huyền được đưa vào chạy thận tại khoa Nội thận - nhân tạo cơ xương khớp của Bệnh viện T.Ư Huế.
Chạy thận được 3 năm, em mất, lúc đó cũng mới 22 tuổi như anh trai mình. Trước đó, theo lời khuyên của bác sĩ, bà Nương cho 4 đứa con còn lại vô bệnh viện xét nghiệm và "tui đã ngất đi khi nhìn thấy kết quả: Cả bốn đứa đều bị bệnh thận" - bà Nương nói.
Lưu Thị Thuý - con gái thứ ba của bà Nương - 18 tuổi, nhưng nhìn vừa giống một bà già với bởi gương mặt khắc khổ, vừa giống đứa trẻ bị béo phì do cơ thể em bị phù thũng do chạy thận và dùng thuốc quá nhiều và dài ngày. Gần 5 năm nay, nhà của em là khoa Nội thận của Bệnh viện T.Ư Huế. Công việc của em là ăn, ngủ, chống chọi với những cơn đau hàng ngày và một tuần ba lần đi chạy thận! Hỏi em chuyện gì, em đều mở đầu bằng những tiếng nấc và thở dài tuyệt vọng.
"Giờ em không còn mong muốn chi hết. Đời em rứa là xong rồi, chừ chỉ còn nằm chờ chết thôi. Đôi khi, em chỉ muốn được chết mau đi cho khoẻ thân, cho ba mẹ và các em bớt khổ, nhưng em sợ em chết đi rồi, không biết sau ni ba đứa em của em có sống được để làm chỗ dựa cho ba mẹ em không?" - vừa nói em vừa khóc. Bà Nương khóc theo, cả phòng bệnh khóc theo.
Chị Thuý - người nhà một bệnh nhân ở giường bên cạnh - kể: "Cả ngày hắn im lặng không nói chi, nhưng khi mô mở miệng là hắn nói chuyện chết. Cả phòng ni ngày mô cũng khóc theo mẹ con hắn".
Hiện ba đứa còn lại là Lưu Văn Vũ, 18 tuổi; Lưu Thị Hà Giang, 13 tuổi; Lưu Tuấn Kiệt, 10 tuổi - đang điều trị thận ngoại trú ở khoa Nhi Bệnh viện T.Ư Huế. Hỏi "ba đứa đó có hy vọng sống không"?
Bác sĩ Phan Thị Tuyết - Trưởng khoa Nội thận - trả lời: "Khó nói lắm. Bởi tất cả các em đều mắc chung một bệnh gọi là "bệnh cầu thận gia đình". Nếu như không có đột biến nào xảy ra, thì nhiều khả năng đến năm 16 tuổi, các em sẽ được chuyển từ khoa Nhi sang khoa Nội thận để chạy thận như các anh chị trước đó". Hỏi "răng không nghĩ đến chuyện ghép thận?".
Bà Nương thở dài: "Cơm ăn hàng ngày còn chưa có, lấy mô ra tiền mà ghép thận. Mà có tiền đi nữa thì lấy mô ra thận mà ghép cho chừng đó đứa?".
Không như hai anh em Hùng và Tâm, bà Nương và các con - do có bảo hiểm y tế dành cho người nghèo nên mọi chi phí thuốc thang, chạy thận ở bệnh viện đều không phải chi trả. Thậm chí, Bệnh viện T.Ư Huế còn linh động giải quyết cho bà Nương được miễn cả phí vệ sinh. Tuy nhiên, bà Nương lại đang rất khó khăn về cái ăn hàng ngày. Bao năm nay, hai vợ chồng bà chia cắt hai nơi.
Chồng bà - ông Lưu Đức Thuận, 50 tuổi, ở nhà lo làm 4 sào ruộng, cơm nước, học hành của ba đứa con nhỏ, cộng với việc một tháng một lần đưa vào khoa Nhi - Bệnh viện T.Ư Huế để khám và nhận thuốc. Còn bà Nương phải ở luôn ở bệnh viện để chăm sóc Thuý và nguồn sống của hai mẹ con bao năm nay chủ yếu trông chờ vào việc lượm chai bao của bà trong những lúc rảnh rỗi.
Tuy nhiên, việc kiếm sống của bà Nương cũng bữa đực bữa cái do thi thoảng bệnh thần kinh toạ tái phát, một chân bị tê liệt nên đi lại rất khó khăn. Suốt câu chuyện, lời của bà Nương luôn trộn với nước mắt: "Vợ chồng tui cả đời chưa làm điều chi ác để hại ai, răng ông trời không công bằng, lại tuyệt đường sống, giáng tai hoạ xuống đầu gia đình tui không chừa ai hết ri chú hè?".
Tôi không biết trả lời sao nên im lặng, lóng ngóng. Đồng nghiệp nữ của tôi không chịu nổi, bưng mặt chạy vội ra hành lang... Những lời an ủi, động viên suông, dường như vô nghĩa trước những nỗi đau quá lớn và tàn khốc đến như vậy...
Bài đầy đủ ở đây: http://www.laodong.com.vn/Home/phongsu/ ... 81.laodong[/b]