Nghệ Tĩnh_Quê cha đất tổ (NK 30/6)
Rời Đồng Hới, chúng mình chạy thẳng đến Vinh mà không ghé Hà Tĩnh. Thú thực là mình chắng muốn ghé Hà Tĩnh mặc dù đây là quê cha đất tổ của mình vì mình chẳng quen biết ai ở đây cả, ghé thăm sợ phiền hà người ta. Đến Vinh mặc dù mình nói giọng Vinh rất chuẩn nhưng hơi vất vả để hỏi đường. Người dân ở đây không mấy thân thiện như thành phố khác. Chúng mình vào nhà o Hiếu – dượng Trường ở gần bệnh viện 115. Chúng mình hỏi dân địa phương bệnh viện một trăm mười lăm, người ta nói chẳng có bệnh viện một trăm mười lăm nào cả. Mình phải hỏi bệnh viện một – một – năm thì người ta mới chỉ đường.
Ba mình bảo mình nhất định phải ghé thăm Hà Tĩnh vì đây là nơi chốn nhau cắt rốn của ba, nếu con không ghé thăm lần này thì sẽ không có dịp đến đâu. Thế là chúng mình trở lại Hà Tĩnh.
Quê mình – chó ăn muối gà ăn đá
Quê mình là Đức Yên – Đức Thọ - Hà Tĩnh người ta nói là “xứ chó ăn muối, gà ăn đá” vì thiên nhiên quá khắc nghiệt chẳng làm ăn được gì. Mùa khô thì đây là trung tâm của gió Lào, mùa mưa thì lũ kéo về cuốn hết mọi thứ. Vùng đất này trống trải nắng gió nhiều nên sấm sét đánh triền miên, nhà nào cũng phải xây thêm 1 cái tháp đế chống sét. Ruộng đất thì chật hẹp mà dân số thì đông, mỗi nhà có 1-2 sào ruộng mỗi năm trồng được 2 vụ mỗi vụ được 3 -3,5 tạ lúa tính tổng cộng mỗi năm chưa được 2 tấn lúa trung bình mỗi cân giá khoảng 5000 vị chi khoảng 10,000,000 đồng chia cho cả nhà 5 người thì mỗi người được khoảng 2 triệu. Chưa tính các chi phí giống, nước, phân bón, thuốc trừ sâu. Việc nông vụ vừa ít tiền lại luôn phải đối mặt với thiên nhiên khắc nghiệt nên người nông dân khổ cực lắm. Trong khi đó đời sống ở đây thì đắt đỏ vô cùng, buổi sáng ăn 1 bát phở tốn 20,000 uống 1 cốc café 15,000 chỉ tính nhẩm nhẩm cũng thấy được đời sống ở đây khó khăn đến mức nào.
Có lẽ cái khổ đã thấm vào cách cư xử và suy nghĩ của người dân. Vừa nghèo vừa đối với thiên nhiên khắc nghiệt nên ai cũng hà tiện ăn không dám ăn, mặc không dám mặc cốt để dành khi hữu sự thì lấy ra xài. Nhiều người phải tha phương cầu thực đi làm công nhân ở các khu công nghiệp, làm thuê nông nghiệp, có người đi buôn bán … kiếm được vài ba đồng lại tiêu xài nhiều nên cũng chẳng gửi về quê được bao nhiêu. Nhiều gia đình lại thoát nghèo bằng cách đầu tư cho con học hành, mong sau này nó được làm nhà nước có đồng lương ổn định, về già lại có lương hưu. Đời sống càng khó khăn thì càng khơi dậy ý chí vượt khó, chính vì lẽ đó mà rất nhiều anh tài hào kiệt xuất hiện từ vùng đất Nghệ Tĩnh này như Quang Trung, Phan Bội Châu, Nguyễn Tất Thành, Trần Phú, Nguyễn Du…
Thăm họ hàng bà con
Tuy khổ nhưng người dân rất quý trọng gia đình, lần đầu tiên mình được về quê nhưng được tiếp đón rất nồng hậu và chu đáo. Mình ở nhà dượng Khoa, được dượng dắt đi giới thiệu tất cả họ hàng nội ngoại.
Vì gia đình mình di cư vào nam từ năm 1954 nên họ hàng ở đây chẳng còn nhiều. Bên nội có ông Hóa là em của ông nội mình ông đã qua đời nên mình chỉ có thể thăm các con ông là chú Quý, o Trọng, chú Châu, o Báu, o Hiếu. Bà nội mình có 1 người em là bà Điều cũng đã qua đời nên mình chỉ thăm được chú Quý con bà Điều. Ông ngoại mình có hai người em là ông Cương và bà Khôi, bà ngoại thì có người em ở Thanh Hóa là ông Thường. Tất cả đều là những người mình chưa hề gặp, nhiều người thì ra tới đây mình mới biết nhưng ai cũng quý mên chúng mình và tiếp đãi rất chân tình.
Đất đai ở đây chật chội lắm, người sống còn chưa có đất huống hồ chi người chết. Vì vậy, sau khi chết người ta chôn vất vưởng trong một canh đồng nào đó, sau vài ba năm thì cải táng hốt cốt vào trong 1 cái hủ rồi chôn chung vào 1 mộ tập thể. Không kiếm được đất, mộ của ông Hóa chôn trong đê, cách đây 3 năm bị một trận lũ cuốn trôi đất bên trên may mà chưa cuốn hết hài cốt ông đi. Cũng nhờ vậy mà mộ ông được xây xi măng như thế này.
Chú Quý bảo sắp tới sẽ cải táng mộ ông Hóa để chôn cùng với ông bà Nhị và bà Hóa luôn. Trong nấm mồ của ông bà Nhị (xem hình trên) là nơi an nghỉ của 8 linh hồn.
Tới nhà ai chúng mình cũng được mời ở lại ăn cơm. Thật là hạnh phúc khi được ăn với bà con họ hàng nhà mình, nhưng vì thời gian hành trình có giới hạn nên mình không thể ăn cơm từng nhà được nếu mỗi nhà mình ăn 1 bữa thì phải ở đây đến nửa tuần. Mình chỉ ăn nhà dượng Khoa và ông Cương và đi uống café cùng Hoàng, Tuấn, dì Hòa, Cường con dượng Khoa.Mặc dù đời sống vật chất khó khăn nhưng đời sống tinh thần của người dân quê mình rất phong phú. Cứ đi vài trăm mét thì có một nhà thờ. Đây là hình nhà thờ họ Yên Trung, nhà thờ họ mà còn to hơn nhà thờ xứ ở Đà Lạt. Ở đây vào các dịp lễ bổn mạng và chầu lượt được tổ chức rất linh đình sau ăn uống chè chén say sưa. Bên cạnh đó có rất nhiều hoạt động như nhóm trẻ cầu nguyện teresa, các bà, nhóm các ông, nhóm trẻ làm việc bác ái, giáo lý viên, ca đoàn hoạt động rất đều đặn và tích cực.
Cảm xúc cội nguồn
Trước khi về quê thì chẳng muốn về, khi chia tay thì chẳng muốn rời xa. Đó là những cảm xúc của mình khi về thăm quê. Về quê lần này mình may mắn được gặp hầu hết toàn bộ bà con nội ngoại và cảm nhận được cái chất quê ở vùng đất khắc nghiệt này. Mình càng khâm phục ông bà cha mẹ mình quá, hồi ấy chinh chiến đã đành, trong tay không một đồng vốn vậy mà cả đại gia đình dám thực hiện một chuyến xuyên Việt tha phương cầu thực, mong tìm một vùng đất trù phú bình yên hơn. Thấy những nông dân ở đây làm ruộng vào mùa thì tất bật hết mùa thì thảnh thơi, còn ba mẹ mình thì vất vả suốt 365 ngày từ sáng sớm đến tối khuya, năm nay ba mẹ đã đến tuổi nghỉ hưu thế mà vẫn phải cày như trâu mong lấy công làm lời. Một chút chạnh lòng, mình lại thầm hát “bài cầu cho cha mẹ”
Rồi lớn lên con vào đời
Gặp biết bao nhiêu người thương
Dù có ai hy sinh cho con
Dù được ai cho cơm mâm ngon
Đi gần về xa kiếm đâu một mát nhà
Như nhà mẹ cha thiết tha từ ấy
Rồi lớn lên con xây non cao
Vượt biển khơi bay lên trăng sao
Khi về nhà xưa với cha và với mẹ
Vẫn là trẻ thơ bé như ngày nào
Mình muốn nói với ba mẹ rằng: “Ba mẹ ơi, con mãi mãi là thằng con bé bỏng trong mắt của cha mẹ. Con thèm được như hồi nhỏ đi học chưa về tới nhà thấy ba đang làm dưới vườn đã cố gắng hét thật to “ba ơi con về rồi”, con thèm ăn món thịt đông và ruốc xả mẹ nấu quá! Suốt mấy năm học xa nhà, ba mẹ không bao giờ thôi quan tâm đến con. Hơn nửa tháng hành trình rong đuổi khắp đất nước, con vẫn luôn nhận được những cuộc điện thoại đường dài hỏi thăm con có đau chân nữa không, chúc con bình an và nghị lực để bước đến cuối con đường đã chọn.
Dù được đi đây đi đó, được học hành đến nơi đến chốn, được tiếp xúc với nhiều người khác nhau, được tiếp đón nồng hậu nhưng con thấy thực sự chẳng nơi nào được như nhà mình, chẳng có ai thay thế được ba mẹ cả. Ba mẹ không những đã cho con hình hài, rèn luyện cho con một cách sống có nghị lực và giàu lòng nhân ái mà con cho con niềm kiêu hãnh tự hào pha lẫn sự nể phục. Nhận thức và cách sống mà con có được là do ba mẹ chắt chiu để đầu tư và truyền dạy cho. Tiền bạc và mối quan hệ con có là nhờ ba mẹ đã thiết lập cho một nền tảng, ba mẹ rướn hết sức để nâng con lên nơi cao nhất có thể, ở đó con chỉ xòe cánh ra là bay được rồi. Khi con giới thiệu là con của ba Hiên mẹ Thu, người ta đón tiếp nồng nhiệt như đón tiếp chính ba mẹ vậy, con cảm thấy hạnh phúc và hãnh diện vô cùng.”
Ba ơi! mẹ ơi! Con yêu ba mẹ lắm! ba mẹ không biết khi viết đến những dòng này thì nước mắt con tuôn trào như thế nào đâu. Con khóc như 1 đứa con nít, khóc vì thấy mình được hạnh phúc quá!