Quãng Ngãi-gia đình thân thương
2h chiều thứ ba 22/6/2010, chúng tôi tạm biệt gia đình Tâm, chào ông ngoại và lên đường đi Quảng Ngãi.Quy Nhơn cách Quảng Ngãi khoảng 200km, chúng tôi dự kiến đến nơi khoảng 5h30. Tuy nhiên đi đường buồn ngủ quá nên 2 đứa chui vào quán café võng bên đường quất 1 giấc đến 3h mới đi tiếp.
Chúng tôi phải hỏi đường 3-4 lần mới mò ra được quốc lộ để đi Quảng Ngãi. Tôi thắc mắc tại sao người ta dùng từ “tìm đường” nhỉ! Đường có mất đâu mà đi tìm, ta vẫn đang chạy trên đường đó thôi. Chỉ những người nghĩ mình đang bị mất đường thì mới đi tìm, nếu không thì họ cứ việc chạy theo con đường mà mọi người đang chạy. Hành trình của tôi là chinh phục fansipan cho nên phải chọn đường để đến được Fansipan, theo tôi thì “chọn đường” thì đúng hơn là “tìm đường”, tôi tìm Fansipan và chọn đường dẫn đến đó. Như vậy thì đường không phài là cái tôi tìm mà chỉ là cái tôi gặp khi tìm đến mục đích mà thôi.
Đường to hay đường nhỏ, lên dốc hay xuống dốc, quanh co hay ngoằn nghèo, gần hay xa, dễ dàng hay khó khăn là những gì người ta thường nghĩ về con đường, trong khi đó có mấy ai nghĩ con đường mình đang đi sẽ dẫn đến đâu, liệu nó có làm cho mình đến nơi mình muốn hay không? Người xưa có câu “người ta chẳng đi được đâu nếu không biết mình đi đâu” quả thật là chí lý.
Dẫu biết rằng chẳng có con đường nào bằng thẳng, để đạt được mục đích phải đi đường vòng, phải leo núi xuống đèo, nhiều lúc phải nghỉ ngơi hoặc lùi vài bước để lấy đà đi tiếp. Người có bản lĩnh và khao khát hạnh phúc không phải là người tình cờ đặt chân đến điểm đích cuối cùng mà là người biết cảm nhận mỗi chặng đường đều là một niềm hạnh phúc.
Tôi đi lần này để trải nghiệm, tôi lập ra lộ trình từ Sài Gòn đến Fansipan với hy vọng sẽ trải nghiệm và gặt hái được nhiều vốn sống và giá trị của cuộc đời. Như vậy, con đường hay cái đích đến là Fansipan cũng chỉ là phương tiện mà thôi. Mục đích sau cùng là trải nghiệm, trải nghiệm càng nhiều càng sâu sắc càng tốt. Hành trình cuộc sống khi tôi trở về cũng phải là hành trình của sự trải nghiệm. Không thể xác định đích đến mà không lên đường, không thể hỏi đường mà lại không cất bước. Bỏi vì sống là chọn lựa và trải nghiệm không thể sống bằng lý thuyết hoặc nhờ người khác sống dùm mình được. Tôi yêu quý và trân trọng những trải nghiệm thực, dù trải nghiệm đó có dễ dàng hay khó khăn thì vẫn đáng trân trọng.
Ghé thăm khu di tích Đặng Thùy Trâm
Còn khoảng 50 km nữa tới thành phố Quảng Ngãi, chúng tôi gặp 1 biển báo rẽ trái đi 10 km đến khu di tích Đặng Thùy Trâm. Tôi ao ước một lần được đến thăm nơi này để được thấu hiểu hoàn cảnh bom đạn và tâm hồn của nữ bác sĩ. Đi được 10 km chúng tôi thấy 1 cái hồ rất đẹp
Tôi hỏi đường đến khu di tích Đặng Thùy Trâm, người ta nói phải đi thuyền qua hồ khoảng 3km sau đó đi bộ thêm vài km nữa. Tôi muốn đến nơi này xem thế nào nên quyết định đi tận nơi.
GIA ĐÌNH THỨ HAI CỦA TÔI Ở QUÃNG NGÃI.Gặp gỡ
Cho đến hôm nay, mỗi ngày là một trải nghiệm thú vị và đáng nhớ của tôi. Tôi cảm thấy mình có giá trị thực khi được chào đón và tiếp đãi ân cần mà chẳng tốn đồng xu nào, tôi cũng chẳng là ông này bà nọ để người ta phải tiếp đón. Nếu là bạn bè hoặc người thân quen tiếp đón thì chuyện bình thường. Ở Phan Thiết, Phan Rang, Nha Trang, Quy Nhơn tôi được những người hoàn toàn xa lạ và chẳng dính líu quyền lợi gì với mình. Đến Quãng Ngãi tôi lại được tiếp đón nồng nhiệt và ân cần như một đứa con trai lâu ngày trở về, quả là tứ hải giai huynh đệ, đi đâu cũng tràn ngập tình thân thật là hạnh phúc!!
Hùng là bạn thân với tôi từ những năm học chuyên ngành ở đại học kinh tế. Hùng cũng có cái thú thích tự do phiêu lưu rong đuổi khắp mọi miền đất nước như tôi. Cách đây mấy tháng tôi rủ Hùng đi nhưng đến nay Hùng vẫn chưa thu xếp được công việc nên không đi với tôi được. Tuy nhiên thằng bạn thân ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm và hướng dẫn đường đi cho tôi. Hùng nói phải ghé Quảng Ngãi, qua nhà nó chơi. Hùng cho tôi số điện thoại của Vương – em trai kế của Hùng và dặn tôi khi đến Quảng Ngãi thì gọi cho Vương ra đón.
Chúng tôi không đợi đến phút thứ 3 Vương đã có mặt ngay chỗ chúng tôi đứng. Khuôn mặt và tướng của Vương giống y chang Hùng nên tôi nhận ra ngay. Mặc dù chưa gặp nhau lần nào nhưng Vương gặp tôi mừng rỡ và thân y như đi đón anh nó vậy. Nhà Vương cách trung tâm thành phố khoảng 5 km nhưng giống như ở quê vậy.Chúng tôi đi trên những con đường mòn nho nhỏ hai bên đường là những thưở lúa đang lên cây, mỗi nhà đều có hàng rào, mấy con gà chạy ríu rít trong sân, có những đồng cỏ cho bò ăn, hầu như nhà nào cũng nấu cơm rượu để nuôi heo. Về đây tôi có cảm giác chân quê, không gian thật nhẹ nhàng và thoải mái.
Tản mạn về ánh trăng.Mùa này ở Việt Nam đi đâu cũng cúp điện, ở Quảng Ngãi mỗi tuần cúp 2 ngày từ 6 giờ sáng đến tận 8-9 giờ tối. Chúng tôi sống ở làng quê, đi dưới ánh trăng, dùng nước giếng mát lạnh thật là một trải nghiệm dân dã bình dị. Đã gần chục năm tôi không để ý đến ánh trăng kể từ khi xa nhà học đại học. Phố phường đông đúc, nhà cửa chen chúc, ánh đèn xanh đỏ hoa lệ, đường xá kẹ cứng với những dòng xe thải khí đen ngòm đã mang lại cuộc sống của thành thị sự bận bịu và khép kín với thiên nhiên.. Cuộc sống mỗi ngày cứ trôi qua với bao nhiêu hối hả, đầu óc lúc nào cũng nặng nề ý chí tiến thủ, rồi phải hít khí độc, nghe tiếng ồn ào của biết bao nhiêu tạp âm của đô thị càng làm người ta stress và trầm cảm nhiều hơn, nhiều người chẳng biết mình sống để làm gì, làm giàu để làm gì. Họ chỉ biết tranh đấu vì trách nhiệm vì deadline vì ganh đua cho hơn người này người nọ. Họ tìm ra một đống cá vấn đề rồi điên đảo giải quyết các vấn đề, có mấy ai đi tìm cho mình một khoảng thinh lặng để tự hỏi vấn đề lớn nhất của cuộc đời mình là gì? Mỗi ngày người ta chỉ biết con đường đến trường, về nhà, đi mua sắm giải trí. Nhiều người thậm chí chẳng biết nhà bên cạnh tên gì huống hồ ghi là mở cửa để đón tiếp hàng xóm. Hôm nay, dưới ánh trăng vằng vặc và mộc mạc đó, tôi thả hồn miên man để tìm lại chính mình, không có chút áp lực không có chút căng thẳng lo toan, tôi chỉ hít thở chất quê và hương vị chân tình của lòng người. Ánh trăng như người bạn chân thành, điều chân phương bình dị trong mỗi người. Người bạn chân thành đó vẫn đi bên ta, vẫn dõi chiếu sáng cho từng bước chân cuộc sống thế nhưng ta lại quên mất người bạn này. Ta vốn quen sống với những ánh đèn hào nhoáng của danh lợi, sự thăng tiến, sự thỏa mãn cá nhân, niềm kiêu hãnh của cái tôi to tướng…
Ẩm thực Quảng Ngãi.Sau khi tắm rửa, Vương dẫn chúng tôi đi ăn những món đặc sản Quảng Ngãi.
DON là hương vị dân quê mà ai đi xa cũng mong được về thưởng thức. DON chắc dễ nấu lắm, người ta bắt con don – chắc là giống như hến nhưng nhỏ hơn chỉ ở Quãng Ngãi mới có. Luộc Don như luộc hến và nêm nếm cho vừa miệng với tiêu hành mắm muối, bẻ bánh tráng vào tô don, đừng để bánh tráng tan vữa ra mà hay múc khi còn dai. Múc từng muỗng bánh tráng vừa có nước don ngọt thanh vừa có don thơm ngọt thêm chút cay cay của hành lá và cái dai dai của bánh tráng. Một món ăn dân dã mà độc đáo, có lẽ vì thế mà người Quảng Ngãi nào khi đi xa cũng nhớ don như khúc ruột của mình.
Ăn don xong chúng tôi ăn trứng vịt lộn rồi đi đánh bida france. Tôi bị nghĩ là đánh dở nên được chấp 10 điểm đánh 40-50, không ngờ tôi được 40 mà Thông và Vương chưa được 30.
Sau đó chúng tôi đi ăn sinh tố với bạn gái và những người bạn gái xinh đẹp của Vương. Ai cũng dễ thương xinh đẹp, nhưng nói khó nghe quá! Chắc tôi phải ở đây vài tháng mới quen được giọng Quảng Ngãi chua chéc.
Vương mua ram, thịt nướng, bò lá lốt về vừa xem đá banh vừa nhậu với bia Dung Quất. Ram giống như chả giò, bánh tráng cuốn với tôm thịt rồi nướng lên. Cuốn ram với thịt nướng, một chút rau sống xoài xanh, rau mùi chấm với nước mắm ngon tuyệt.
Quảng Ngãi còn một tuyệt chiêu nữa là bánh xèo. Bánh xèo miền trung nhỏ và chân chất chứ không to đùng và nhiều nhân như bánh xèo ăn là ghiền. Bánh xèo cuốn bánh tráng ăn cùng rau sống.
Tình thân gia đìnhMặc dù chúng tôi chẳng là gì chỉ là 1 thằng bạn của Hùng ở nơi xa lắc xa lơ, thất nghiệp đi lang thang khắp nơi nhưng chúng tôi được gia đình Hùng đón đãi như con trong nhà vậy. Chúng tôi cũng được ăn ngon, ngủ nằm thẳng cẳng trên phản, xem tivi, đi tắm biển, uống rượu ngon, giết cả gà để ăn mừng nữa. Nhà Hùng tuy nghèo nhưng rất giàu lòng quảng đại. Ba Hùng làm thợ điện sửa các vật dụng linh tinh cho cả làng, mẹ Hùng vừa nuôi bò nuôi heo lại tranh thủ bán thịt bán rau buổi sáng để kiếm thêm thu nhập. Mảnh ruộng gia đình nhỏ xíu trồng lúa chỉ đủ ăn. Thế nhưng ba mẹ Hùng chẳng bao giờ để con cái vất vả việc nông áng, từ sáng đến khuya cả hai vợ chồng quần quật để lo cho 4 thằng con trai ăn học. Đứa nào cũng thương mẹ thương ba, tụi nó học giỏi và ngoan lắm. chẳng đứa nào nhậu nhẹt hút thuốc bài bạc gì hết! Hùng đi làm tháng nào cũng gửi tiền về nhà phụ ba mẹ, lần trước về quê nó còn mua cho mẹ 1 cái máy giặt để mẹ đỡ vất vả.
Những ngày ở Quảng Ngãi tôi chẳng tốn một đồng nào, cả gia đình xem tôi như người trong nhà vậy. Tình quê thật mộc mạc chân chất! tôi ước gì có dịp nhà Hùng lên Dalat chơi, nhà tôi cũng chan chứa tình người!