Ca sĩ là một trong các yếu tố quan trọng cấu thành nên bộ môn nghệ thuật âm nhạc nhưng không phải lúc nào nó cũng là yếu tố quyết định đến sự ảnh hưởng của âm nhạc vào cuộc sống. Với TRỊNH, dòng nhạc sâu lắng, ca từ chứa nhiều triết lý sâu sắc của cuộc sống thì sự ảnh hưởng của nó nhiều khi lại nằm ở thời điểm nghe hát chứ không phải do ai hát.
Mình nghe TRỊNH nhiều và Cát Bụi là một trong số các kinh điển của dòng nhạc này nên nó được lặp lại không biết bao nhiêu lần với nhiều giọng hát khác nhau, vậy mà mãi đến sau này triết lý “trở về cát bụi” mới làm mình thấm thía bồi hồi nhưng lần đó không phải ca sĩ nổi tiếng hát thu âm mà nghe trên tàu qua giọng độc thoại của một người bạn …
Hôm đó đi đám tang anh H. Người thân, bạn bè đứng lặng vây quanh để nhìn anh lần cuối. Nắp quan tài đóng lại, tiếng khóc thút thít lan dần từ người nọ đến người kia rồi cùng vỡ ào khi chiếc quan tài từ từ hạ xuống hầm sâu và ai nấy cũng đều nấc lên nghẹn ngào khi cái vòm cửa màu đen đóng lại. “H ơi, mày đã trở về với cát bụi …” - một người bạn của anh xót xa thốt lên. :mozilla_frown:
... Dòng người lặng lẽ, chầm chậm bước xuống từng bậc tầng cấp của nhà hoả thiêu, ai cũng cố nấn ná đứng giữa khoảng sân bao la, ngoái đầu nhìn lại địa chỉ cuối cùng để nhớ về Anh. Sau đó cùng bước đi bên nhau trên một con đường dài để ra tàu điện, nhưng không ai nói với nhau điều gì ... tàu chuyển bánh, cả một toa chật cứng toàn là những bạn bè của anh, rồi tiếng hát buồn bả của ai đó giữa toa vọng ra “Hạt bụi nào hóa kiếp thân anh, Để hôm nay anh về làm cát bụi, Ôi cát bụi mệt nhoài, Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi …” Buồn quá. Đời người sao mà ngắn ngủi, bếp bênh, dập dềnh và cũng dễ vỡ ... như cái bóng đèn.
... Tiết trời cuối đông lạnh giá, cây cối bên đường trơ trọi lá, tuyết vẫn rơi và mênh mông phía ngoài đoàn tàu là một màu trắng xoá. “Bao nhiêu năm làm kiếp con người. Chợt một chiều tuyết trắng như vôi. Lá úa trên cao rụng đầy. Cho trăm năm vào chết một ngày…”