Phần 2-Tập II: Đi và trải nghiệm.
Chặng 1: 8h00 sáng mọi người lên đường. Nắng ngập tràn con đường trước mắt. Khoảng xanh mênh mông trên cao hứa hẹn một ngày đẹp trời. Con đường Quốc lộ 1A như sợi chỉ xanh hiên ngang xẻ đôi đồi cát trắng. Cách đây mấy trăm năm, khi nàng công chúa Ngọc Hân vượt dòng Gianh vào Đàng trong với người anh hùng áo vải Nguyễn Huệ chắc cũng đặt chân lên những đồi cát trắng xoá này. Cái màu trắng này hẳn đã làm nhức nhối tâm can người con gái xinh đẹp của vua Lê. Bởi nàng đặt chân đến nơi đây nghĩa là nàng phải lìa bỏ quê hương, xa rời cha mẹ và bởi cuộc hôn nhân của nàng là cuộc hôn nhân chính trị, cuộc hôn nhân để giữ yên non sông xã tắc. Lịch sử vẫn còn ghi tên người con gái tài sắc vẹn toàn: Ngọc Hân công chúa. Hôm nay đây khi xe chúng tôi bon chạy trên con đường Quốc lộ 1A thẳng tắp, với tư thế của những người tự do, tâm thế của những sẳn sàng lên đường để trải nghiệm, những cồn cát trắng không còn mang nổi đau chia xa nhưng vẫn mang mác một nổi niềm: quê hương còn khó khăn quá. Ước gì những đồi cát mênh mông trắng như tuyết kia sẽ biến thành những cánh đồng cò bay thẳng cánh. Ước gì con đường trước mắt sẽ mở ra những thành phố xinh đẹp, những làng mạc trù phú. Ước gì cái nắng, cái cát không còn là nổi nghẹn ngào của con người đất Quảng "Chang chang cồn cát nắng trưa Quảng Bình" (Tố Hữu)...
Chúng tôi nhanh chóng vượt qua những cồn cát rộng bát ngát. Bỏ lại sau lưng khoảng trời mênh mông lồng lộng cát, gió và nắng. Bỏ lại cả nổi niềm: cát đẹp nhưng buồn quá, cả nổi lòng tha thiết: bao giờ chúng tôi được rảnh rổi "ngồi chơi xơi nước" vì sách mới đã được chuẩn bị đầy đủ cho các em học sinh trước khi vào năm học mới. Biết khi nào ước muốn đó mới trở thành sự thật khi nhiều gia đình vùng sâu vùng xa còn chạy ăn từng bữa. Đau đớn hơn, khi giờ đây tất cả áo quần sách vở của các em đã trôi theo cơn lũ ra bể lớn. Thời sự đưa tin miền Trung sẽ đói đến tháng 4/2008. Cho nên ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, nhưng dù sao đi nữa đó cũng là lí do để mỗi chúng ta sống tiếp và làm những công việc có ý nghĩa trên cuộc đời này "Sống trong đời sống cần có một tấm lòng"
Từng chiếc xe của đoàn vút nhanh lên đèo Lý Hoà. Đứng trên cao phóng tầm mắt xuống bãi biển Đá Nhảy chúng tôi mới thực sự cảm nhận hết vẻ đẹp của quê hương. Bãi cát phẳng lì (lại cát), mặt biển rực rỡ dưới ánh nắng trưa, những con sóng xô vào bờ ào ạt. Hàng nghìn năm nay sóng biển vẫn hôn bãi cát Đá Nhảy như thế, nhưng sao lần nào cũng nồng nàn tha thiết như lần đầu.
"Hôn thật nhẹ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi"
(Xuân Diệu)
Mãi ngàn đời đôi tình nhân bờ-sóng này sẽ bên nhau và hôn nhau như thế, để Quảng Bình có một cảnh quan kì lạ: Đá Nhảy.
Vượt qua đèo Lý Hoà, chúng tôi tiếp tục chạy giữa những đồi cát trắng (đền khúc ni nỏ tả nữa mô. Túm lại ngắn gọn một câu: nắng+gió+cát = Đặc sản Quảng Bình). Ra đến thị trấn Ba Đồn, một trong những nơi buôn bán tương đối sầm uất của Quảng Bình. San sát hai bên đường là những dãy quán ăn, shop áo quần, cửa hàng đồ điện tử; rồi những nhà nghỉ, nhà dân cao hai ba tầng. Tất cả khiến cho Ba Đồn có dáng dấp một đô thị mới. Trong tương lai thị trấn này sẽ trở thành một thị xã xinh đẹp, cùng với cảng Hòn La hi vọng sẽ mang lại những đổi thay lớn lao cho quê hương Quảng Bình.
Đến khúc ni như đã hứa sẽ kể cho mọi người nạn nhân bị ép lấy áo QBO. Nguyên nạn nhân là "ấy ấy" của chị Thanh, ra đến ngang Ba Đồn anh ý ra đón chị ý rồi nhập đoàn đi luôn. Ai ngờ bị "úp sọt" và thế là một chiếc áo QBO nữa được tiêu thụ. Hehe. Mặc dù khổ chủ cười nhưng có vẻ không tươi lắm. Thôi thì coi như tu nhân tích đức cho kiếp sau anh ạ!
Thế là hết chặng 1 nhé! Tạm biệt thành phố, thị trấn, cát, nắng và gió chúng ta lên rừng. Hẹn gặp lại ở chặng 2 với nội dung chính của cuộc hành trình: Lên Tuyên Hoá