SCMCT 2007: Tuyên Hoá kí

  

Bài viết chưa xemgửi bởi mushroom » Thứ 3 Tháng 8 21, 2007 6:52 am

Phần 2-Tập II: Đi và trải nghiệm.

Chặng 1: 8h00 sáng mọi người lên đường. Nắng ngập tràn con đường trước mắt. Khoảng xanh mênh mông trên cao hứa hẹn một ngày đẹp trời. Con đường Quốc lộ 1A như sợi chỉ xanh hiên ngang xẻ đôi đồi cát trắng. Cách đây mấy trăm năm, khi nàng công chúa Ngọc Hân vượt dòng Gianh vào Đàng trong với người anh hùng áo vải Nguyễn Huệ chắc cũng đặt chân lên những đồi cát trắng xoá này. Cái màu trắng này hẳn đã làm nhức nhối tâm can người con gái xinh đẹp của vua Lê. Bởi nàng đặt chân đến nơi đây nghĩa là nàng phải lìa bỏ quê hương, xa rời cha mẹ và bởi cuộc hôn nhân của nàng là cuộc hôn nhân chính trị, cuộc hôn nhân để giữ yên non sông xã tắc. Lịch sử vẫn còn ghi tên người con gái tài sắc vẹn toàn: Ngọc Hân công chúa. Hôm nay đây khi xe chúng tôi bon chạy trên con đường Quốc lộ 1A thẳng tắp, với tư thế của những người tự do, tâm thế của những sẳn sàng lên đường để trải nghiệm, những cồn cát trắng không còn mang nổi đau chia xa nhưng vẫn mang mác một nổi niềm: quê hương còn khó khăn quá. Ước gì những đồi cát mênh mông trắng như tuyết kia sẽ biến thành những cánh đồng cò bay thẳng cánh. Ước gì con đường trước mắt sẽ mở ra những thành phố xinh đẹp, những làng mạc trù phú. Ước gì cái nắng, cái cát không còn là nổi nghẹn ngào của con người đất Quảng "Chang chang cồn cát nắng trưa Quảng Bình" (Tố Hữu)...

Chúng tôi nhanh chóng vượt qua những cồn cát rộng bát ngát. Bỏ lại sau lưng khoảng trời mênh mông lồng lộng cát, gió và nắng. Bỏ lại cả nổi niềm: cát đẹp nhưng buồn quá, cả nổi lòng tha thiết: bao giờ chúng tôi được rảnh rổi "ngồi chơi xơi nước" vì sách mới đã được chuẩn bị đầy đủ cho các em học sinh trước khi vào năm học mới. Biết khi nào ước muốn đó mới trở thành sự thật khi nhiều gia đình vùng sâu vùng xa còn chạy ăn từng bữa. Đau đớn hơn, khi giờ đây tất cả áo quần sách vở của các em đã trôi theo cơn lũ ra bể lớn. Thời sự đưa tin miền Trung sẽ đói đến tháng 4/2008. Cho nên ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, nhưng dù sao đi nữa đó cũng là lí do để mỗi chúng ta sống tiếp và làm những công việc có ý nghĩa trên cuộc đời này "Sống trong đời sống cần có một tấm lòng"

Từng chiếc xe của đoàn vút nhanh lên đèo Lý Hoà. Đứng trên cao phóng tầm mắt xuống bãi biển Đá Nhảy chúng tôi mới thực sự cảm nhận hết vẻ đẹp của quê hương. Bãi cát phẳng lì (lại cát), mặt biển rực rỡ dưới ánh nắng trưa, những con sóng xô vào bờ ào ạt. Hàng nghìn năm nay sóng biển vẫn hôn bãi cát Đá Nhảy như thế, nhưng sao lần nào cũng nồng nàn tha thiết như lần đầu.
"Hôn thật nhẹ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi"
(Xuân Diệu)
Mãi ngàn đời đôi tình nhân bờ-sóng này sẽ bên nhau và hôn nhau như thế, để Quảng Bình có một cảnh quan kì lạ: Đá Nhảy.

Vượt qua đèo Lý Hoà, chúng tôi tiếp tục chạy giữa những đồi cát trắng (đền khúc ni nỏ tả nữa mô. Túm lại ngắn gọn một câu: nắng+gió+cát = Đặc sản Quảng Bình). Ra đến thị trấn Ba Đồn, một trong những nơi buôn bán tương đối sầm uất của Quảng Bình. San sát hai bên đường là những dãy quán ăn, shop áo quần, cửa hàng đồ điện tử; rồi những nhà nghỉ, nhà dân cao hai ba tầng. Tất cả khiến cho Ba Đồn có dáng dấp một đô thị mới. Trong tương lai thị trấn này sẽ trở thành một thị xã xinh đẹp, cùng với cảng Hòn La hi vọng sẽ mang lại những đổi thay lớn lao cho quê hương Quảng Bình.

Đến khúc ni như đã hứa sẽ kể cho mọi người nạn nhân bị ép lấy áo QBO. Nguyên nạn nhân là "ấy ấy" của chị Thanh, ra đến ngang Ba Đồn anh ý ra đón chị ý rồi nhập đoàn đi luôn. Ai ngờ bị "úp sọt" và thế là một chiếc áo QBO nữa được tiêu thụ. Hehe. Mặc dù khổ chủ cười nhưng có vẻ không tươi lắm. Thôi thì coi như tu nhân tích đức cho kiếp sau anh ạ!

Thế là hết chặng 1 nhé! Tạm biệt thành phố, thị trấn, cát, nắng và gió chúng ta lên rừng. Hẹn gặp lại ở chặng 2 với nội dung chính của cuộc hành trình: Lên Tuyên Hoá
Nấm là số một!
mushroom
Bạn tâm giao QBO
Bạn tâm giao QBO
 
Bài viết: 87
Ngày tham gia: Thứ 2 Tháng 8 20, 2007 7:59 pm

Bài viết chưa xemgửi bởi Rec » Thứ 3 Tháng 8 21, 2007 8:22 am

Mushroom kí sự rất chi tiết. Tiếp tục nhé, mọi người đang chờ đón bài viết của em.
Viết tốt lắm, thêm một tiềm năng cho QBO. Sang tháng 9, khi cổ phần hóa QBO, anh sẽ chuyển một số "cổ phần" của anh sang cho em. (Phần còn lại chuyển cho chú Cọt :D)

Ps: Cổ phần hóa QBO là đang nói đến "Cổ phần trách nhiệm" bà con nhé. :)
Bút, Nghiên, Sách, Vở suốt đời không ngừng, nghỉ.
Cơm, Áo, Gạo, Tiền hôm sớm mấy đếm, đong
Hình đại diện của thành viên
Rec
Quản trị viên QBO
Quản trị viên QBO
 
Bài viết: 7718
Ngày tham gia: Thứ 4 Tháng 11 22, 2006 5:13 pm
Đến từ: T.Trấn Cồn rậy :)

Bài viết chưa xemgửi bởi mushroom » Thứ 3 Tháng 8 21, 2007 10:28 am

Anh Rec quá khen, những entry sau sẽ cố gắng tốt hơn. Mọi người vô "động viên con bé một câu hi :) ". Có chi sai lệch với tinh thần của QBO mọi người góp ý cho em với nhá, để những entry sau hay và hợp hơn
Nấm là số một!
mushroom
Bạn tâm giao QBO
Bạn tâm giao QBO
 
Bài viết: 87
Ngày tham gia: Thứ 2 Tháng 8 20, 2007 7:59 pm

Bài viết chưa xemgửi bởi dvh_itdr » Thứ 3 Tháng 8 21, 2007 1:25 pm

mushroom đã viết:Anh Rec quá khen, những entry sau sẽ cố gắng tốt hơn. Mọi người vô "động viên con bé một câu hi :) ". Có chi sai lệch với tinh thần của QBO mọi người góp ý cho em với nhá, để những entry sau hay và hợp hơn


=D> =D> =D> =D> =D> =D>
Viết hay và chi tiết. Nếu kết hợp với 1 ít ảnh của Đêm cô đơn nữa thì cứ gọi là đỉnh của chóp.
Tiếp đi em ...
Chà chà, chộ rứa té ra khôông phải. Răng mà ri hè ?
Hình đại diện của thành viên
dvh_itdr
Quản trị viên QBO
Quản trị viên QBO
 
Bài viết: 1452
Ngày tham gia: Thứ 4 Tháng 11 22, 2006 5:23 pm
Đến từ: Việt Nam

Bài viết chưa xemgửi bởi goals » Thứ 3 Tháng 8 21, 2007 5:44 pm

mushroom đã viết:Phần 2-Tập II: Đi và trải nghiệm.

Chặng 1: 8h00 sáng mọi người lên đường. Nắng ngập tràn con đường trước mắt. Khoảng xanh mênh mông trên cao hứa hẹn một ngày đẹp trời. Con đường Quốc lộ 1A như sợi chỉ xanh hiên ngang xẻ đôi đồi cát trắng. Cách đây mấy trăm năm, khi nàng công chúa Ngọc Hân vượt dòng Gianh vào Đàng trong với người anh hùng áo vải Nguyễn Huệ chắc cũng đặt chân lên những đồi cát trắng xoá này. Cái màu trắng này hẳn đã làm nhức nhối tâm can người con gái xinh đẹp của vua Lê. Bởi nàng đặt chân đến nơi đây nghĩa là nàng phải lìa bỏ quê hương, xa rời cha mẹ và bởi cuộc hôn nhân của nàng là cuộc hôn nhân chính trị, cuộc hôn nhân để giữ yên non sông xã tắc. Lịch sử vẫn còn ghi tên người con gái tài sắc vẹn toàn: Ngọc Hân công chúa. Hôm nay đây khi xe chúng tôi bon chạy trên con đường Quốc lộ 1A thẳng tắp, với tư thế của những người tự do, tâm thế của những sẳn sàng lên đường để trải nghiệm, những cồn cát trắng không còn mang nổi đau chia xa nhưng vẫn mang mác một nổi niềm: quê hương còn khó khăn quá. Ước gì những đồi cát mênh mông trắng như tuyết kia sẽ biến thành những cánh đồng cò bay thẳng cánh. Ước gì con đường trước mắt sẽ mở ra những thành phố xinh đẹp, những làng mạc trù phú. Ước gì cái nắng, cái cát không còn là nổi nghẹn ngào của con người đất Quảng "Chang chang cồn cát nắng trưa Quảng Bình" (Tố Hữu)...



Viết hay ri thì mọi người khen thiệt chứ k0 có khen quá mô. =D> Nhưng đoạn Ngọc Hân với Nguyễn Huệ thì hơi khiên cưỡng. :mozilla_tongue: Bài viết hay, trình bày rõ ràng, khúc chiết lại rất giàu hình ảnh và cảm xúc đậm chất QB. 9 điểm/10. =D>
Hình đại diện của thành viên
goals
Quản trị viên QBO
Quản trị viên QBO
 
Bài viết: 2126
Ngày tham gia: Thứ 4 Tháng 11 22, 2006 6:22 pm

Bài viết chưa xemgửi bởi nguoinguon » Thứ 3 Tháng 8 21, 2007 5:55 pm

mushroom thêm ảnh chụp hôm trước đi, làm bằng chứng với.
Ta cứ ngỡ xuống trần chơi một lúc
Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay
Hình đại diện của thành viên
nguoinguon
Trưởng thôn bản QBO
Trưởng thôn bản QBO
 
Bài viết: 1321
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 5 31, 2007 10:35 am
Đến từ: Rốn trời

Bài viết chưa xemgửi bởi Evanescence » Thứ 3 Tháng 8 21, 2007 8:11 pm

mushroom viết hay thiệt chơ, mới đọc đoạn đầu đã muốn đọc tiếp, và đọc hết Entry...mong mushroom tiếp tục viết cho Evan và mọi người không tham gia SCMCT ở quê đọc biết với nhé, chờ những tin mới.
cái này phải dc tuyển tập vô QBO Diary mới dc các bác nhỉ, kẻo lỡ QBO lại lao đao sóng gió lần nữa, mất hết thì bùn lắm...nói vậy chứ hy vọng QBO vững mạnh bền lâu, thế mơi tạo dc niềm tin ở các member...Cheer!
Evanescence
Bạn chí cốt QBO
Bạn chí cốt QBO
 
Bài viết: 137
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 6 07, 2007 6:38 pm

Bài viết chưa xemgửi bởi mushroom » Thứ 4 Tháng 8 22, 2007 7:49 am

Chặng 2: Lên vùng rốn lũ Châu Hoá.

Con đường 12A đưa chúng tôi lên Tuyên Hoá không còn vắt qua những cồn cát trắng mà chạy giữa những cánh đồng trơ trọi với những núi đá vôi thấp. Nhà máy xi măng Cosecos vẫn hồn nhiên nhả khói trắng vào trời như chưa từng có trận lũ lịch sử quét qua. Tất cả những đổ nát đã được dọn dẹp, con người nơi đây lại trở về với nhịp sống thường nhật. Nhìn ngấn nước còn hằn lại trên tường những ngôi nhà bên đường và rác rưởi còn vương lại trên ngọn cây, chúng tôi phần nào tưởng tượng được độ kinh hoàng cách đây hơn 10 ngày. Con sông Rào Nậy chảy ngang nhiên giữa đôi bờ như chưa từng biết mình đã tàn nhẫn đến thế nào, cái màu đỏ ngầu-vết tích của trận lũ-nhuộm cho dòng sông một màu hung hãn. Cơn lũ đã qua đi gần 2 tuần nhưng người dân Quảng Bình sẽ mãi nhắc đến nó với nổi kinh hoàng khôn xiết. Được tận mắt chứng kiến tàn tích của cơn lũ cảm xúc thật khác so với khi xem tivi. Là cảm giác gần hơn với nổi đau của đồng bào vùng lũ, điều đó khiến chúng tôi cảm thấy hành trình của mình ý nghĩa hơn rất nhiều.

Châu Hoá-rốn lũ-rã rời sau cơn hồng thuỷ nhưng con người vẫn hiếu khách, hồn hậu và đáng yêu vô cùng. Đón chúng tôi ở bến đò là thầy và trò trường THCS Châu Hoá, những cặp mắt lung linh niềm vui khiến chúng tôi quên đi những mệt mỏi của chặng đường dài. Trẻ con ở đâu cũng hồn nhiên, ngay cả ở nơi vất vả "nghèo sắn nghèo bồi" này. Tuy con nhà nghèo biết lo sớm nhưng chúng tôi vẫn đọc thấy trong mắt các em niềm hạnh phúc của con trẻ khi được mẹ mua cho bộ sách mới. Khuôn mặt lấm lem, thoáng chút rụt rè nhưng đôi mắt vẫn long lanh khiến chúng tôi vô cùng ám ảnh. Có những tiếng xì xào nho nhỏ "Sách lớp mấy ri hè", "Có cả báo nữa nì"....Phải đến đây, tận mắt thấy nụ cười của các em chúng tôi mới thực sự cảm nhận hết niềm vui của một đứa trẻ khi có bộ SGK mới. Điều đó khiến chúng tôi vui vì công việc mà mình đang làm thật sự có ý nghĩa nhưng lại thấy nao lòng khi niềm vui của các em giản dị quá: Chỉ là một bộ SGK. Trong khi đó lẽ ra các em phải được thêm những điều tốt đẹp hơn thế:
"Trẻ em như búp trên cành
Biết ăn ngủ biết học hành là ngoan"
(Hồ Chí Minh)
Đi thuyền qua sông, một ai đó nghêu ngao: "Chuyến đò quê hương sẽ đưa ta về cội nguồn xưa/ Chuyến đò quê hương vẫn neo trong tim mỗi cuộc đời". Chuyến đò ngang đó đã neo trong chúng tôi những trải nghiệm yêu thương và chia sẽ.

Hàng được di chuyển chủ yếu bằng sức người. Từ bến đò vào đến trường không xa lắm (chỉ mất khoảng 10 phút đi bộ) nên cũng đỡ vất vả. Tất cả cánh nam nhi được "trưng dụng" làm phu khuân vác, những bao hàng màu trắng nên các anh trông như đàn kiến tha mồi. Nhìn yêu vô cùng! Những chú kiến không tha mồi về tổ mà mang tri thức đến cho những chú kiến bé con được lớn khôn, trưởng thành. Con đường vào trường THCS Châu Hoá xuyên qua những tàng cây rợp bóng, cảm giác mát mẻ khiến cho câu chuyện của anh em trong đoàn với thầy cô và các em học sinh thêm vui vẻ, đầm ấm. Đi bên cạnh tôi là cô bé Hiền có đôi mắt rất sáng, cô bé hỏi tôi: "Chừ anh chị về trường em à?", câu hỏi khiến tim tôi nghe "cạch" một cái. Em sợ chúng tôi sẽ biến mất như một cơn gió sao....

Vào đến nơi, trước mắt chúng tôi là hình ảnh sách vở được đem ra hong khô ở sân trường. Một anh trong đoàn nhanh chóng ghi lại những hình ảnh hiếm có này bằng chiếc máy di động. Những công việc khác của trường đã nhanh chóng đi vào ổn định: học sinh đến trường lao động làm vệ sinh gần một tuần nay, các thầy cô giáo cũng đã bẳt vào công việc giáo dục của mình, trên bảng thông báo đã ghi đủ những thông tin cần thiết cho hoạt động cho một nhà trường...Dường như những khó khăn vừa qua không hề làm họ nao núng, con người vẫn tiếp tục sống, vẫn lao động và làm việc. Đứng hỏi chuyện một cô giáo dạy sinh-hoá, tôi phần nào thấu hiểu những khó khăn sắp tới của trường: "Chỉ một số ít sách gác trên cao là còn sử dụng lại được, những cuốn sách dưới thấp bị mục nát hết cả....Lũ lên nhanh quá cứu không kịp".

Chuyện của trường là vậy còn chuyện riêng các em học sinh thì sao?. Chúng tôi lặng người khi nghe thầy hiệu phó kể về một gia đình có 3 người bị nước lũ cuốn trôi (ba, mẹ và một người con), bây giờ chỉ còn 3 chị em sống với nhau. Mất đi người thần là nổi đau không thể bù đắp nổi, nhưng tương lai còn ở phía truớc....Không đến thăm các em nhưng chúng tôi hiểu được những khó khăn trước mắt, việc các em có còn tiếp tục đến trường được nữa hay không sẽ được trả lời bởi các nhà hảo tâm trong tỉnh và trên khắp mọi miền đất nước (Nhà hảo tâm nào muốn giúp đỡ 3 chị em: Ngô Thị Huyền (học sinh tiểu học), Ngô Thị Trinh (Học sinh lớp 9B), Ngô Thị Nhung (Học sinh lớp 11) liên hệ vói anh Rec. Tranh thủ hô hào tí :mozilla_sealed: ).

Tạm biệt thầy và trò trường THCS Châu Hoá bằng những cái bắt tay thật chặt. Cảm giác được giúp đỡ người khác thật hạnh phúc. Đến tận bây giờ tôi vẫn không sao quên được cái nắm tay ấm áp của thầy phó hiệu trưởng "Cảm ơn em gái...". Lại thấy hổ thẹn với cái nắm tay chân thành của thầy, công việc mình làm quá bé nhỏ so với những khó khăn nơi đây.

Ra về nhưng vẫn canh cánh trong lòng một con số: chỉ 65% học sinh đến trường. Còn thiếu nhiều quá! Trong tâm trí tôi văng vẳng lời của một thầy giáo: "Ai cũng muốn cho con em đi học nhưng quákhó khăn ....đành chịu...".

Tôi ôm chặt Hiền khi cô bé rơm rớm nước mắt. Tạm biệt Châu Hoá. Hẹn ngày tái ngộ. Dòng sông sau lưng chúng tôi vẫn thao thiết chảy....Chúng tôi lại lên xe bắt đầu một chặng đường mới. Hẹn gặp ở chặng 3: Văn Hoá-một xã nghèo hiếu học
Nấm là số một!
mushroom
Bạn tâm giao QBO
Bạn tâm giao QBO
 
Bài viết: 87
Ngày tham gia: Thứ 2 Tháng 8 20, 2007 7:59 pm

Bài viết chưa xemgửi bởi mushroom » Thứ 4 Tháng 8 22, 2007 7:52 am

Theo ý kiến của một số anh chị là post hình lên nhưng em bận quá, anh chị coi tạm hình ở topic của người khác cũng được nhé. Thân!
Nấm là số một!
mushroom
Bạn tâm giao QBO
Bạn tâm giao QBO
 
Bài viết: 87
Ngày tham gia: Thứ 2 Tháng 8 20, 2007 7:59 pm

Bài viết chưa xemgửi bởi Rec » Thứ 4 Tháng 8 22, 2007 8:45 am

Chao ơi, những dòng tản mạn của Mushroom càng làm cho mọi người thổn thức, đau đáu nổi niềm quê! Nhất là những đoạn viết về dòng sông ...
mushroom đã viết:Chặng 2: Lên vùng rốn lũ Châu Hoá.

... Đi thuyền qua sông, một ai đó nghêu ngao: "Chuyến đò quê hương sẽ đưa ta về cội nguồn xưa/ Chuyến đò quê hương vẫn neo trong tim mỗi cuộc đời". Chuyến đò ngang đó đã neo trong chúng tôi những trải nghiệm yêu thương và chia sẽ.

... Tạm biệt Châu Hoá. Hẹn ngày tái ngộ. Dòng sông sau lưng chúng tôi vẫn thao thiết chảy....Chúng tôi lại lên xe bắt đầu một chặng đường mới. Hẹn gặp ở chặng 3: Văn Hoá-một xã nghèo hiếu học

Tâm trạng của mình lúc đò sang sông cũng bời bời khó tả. Hân hoan vì chúng ta đã làm được một điều gì đó như là đã phần nào mang lại niềm vui và nụ cười cho những đứa trẻ thơ. Não nề trước những cảnh hoàng tàn. Dưới mạn đò, dòng nước vẫn trôi, sực nhớ đến những câu hát trong bài Sông quê của nhạc sĩ Đinh Trầm Ca.

Về đây mới biết
Bên sông không còn mái nhà ngày xưa

Sóng đời cuốn trôi lỡ rồi sông bên đó
Nhà em đã bỏ làng đi mãi không về
Mỗi ngày bên sông không còn em đi học
Ngọn gió reo buồn, buồn trong nhánh mù u
Bút, Nghiên, Sách, Vở suốt đời không ngừng, nghỉ.
Cơm, Áo, Gạo, Tiền hôm sớm mấy đếm, đong
Hình đại diện của thành viên
Rec
Quản trị viên QBO
Quản trị viên QBO
 
Bài viết: 7718
Ngày tham gia: Thứ 4 Tháng 11 22, 2006 5:13 pm
Đến từ: T.Trấn Cồn rậy :)

Trang kế tiếp

Quay về • Năm 2007

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến2 khách

cron