gửi bởi mushroom » Thứ 6 Tháng 8 24, 2007 10:28 am
Chặng 3: Văn Hoá-Một xã nghèo hiếu học.
Sau giờ nghỉ trưa trên cafe Hang Đá với những câu chuyện vui, những lời pha trò dí dỏm, anh em trong đoàn đã trở nên gắn bó với nhau hơn. Hang Đá quả là nơi ngồi nhâm nhi cafe vô cùng đắc địa, rất khó tìm thấy một nơi như thế giữa chốn "phồn hoa". Cảm giác thoải mái khi uống cafe trên cao giữa mênh mang mây trời rất khó tả: một chút tự do, một chút bay bỏng, một chút phiêu du... Giữa thiên nhiên dường như lòng người gần gũi và chan hoà với nhau hơn. Ồ! cần gì đến lúc đứng tận trên cao này chúng tôi mới nhận ra điều đó. Bởi vì khi đặt chân về nơi đây nghĩa là trái tim chúng tôi đã cùng chung nhịp đập yêu thương rồi (Cả những mem khác không có điều kiện đi cùng cũng thế, các bạn vẫn đang theo dõi hành trình của chúng tôi. À quên! của chúng ta)
Nuối tiếc không gian trên cao kia là điều dễ hiểu, nhưng "đời người là những chuyến đi" nên chúng tôi không thể dừng lại. Phía trước là một điểm về: Trường THCS Văn Hoá. Xe chúng tôi lại bon chạy trên con đường 12A giờ đã trở nên thân thuộc. Lại một lần nữa xuống thuyền qua sông. Bầu trời đã cuộn những đám mây xám bạc báo trước một trận mưa lớn, nhưng không sao! nụ cười vẫn tươi như thể không có khó khăn nào làm chùn bước chúng tôi. Trời lắc rắc mưa, mấy chị em hơi run khi bước xuống thuyền nhưng với tinh thần "chết chung còn hơn sống lẻ" (chém mồm, chém miệng) tất cả đã sang sông an toàn. Khác với bến đò Châu Hoá, bến đò sang xã Văn Hoá xa hơn nên cảm giác chồng chềnh trên sóng nước quê hương mới thật sự thấm thía. Con sông trong nhạc của Phó Đức Phương nghe sao mà dịu dàng đến thế "Ơi con sông hiền hoà, chở đầy nước ngọt phù sa/ Ơi con sông thiết tha, ấp ôm bến bờ xứ sở". Còn con sông quê hương chúng tôi vừa ào ạt quét qua cuộc sống yên bình nơi đây. Nhưng cho dù sông vẫn thường làm mình làm mẩy với con người như thế, thì tình yêu trong chúng tôi vẫn không hề vơi cạn. Bởi chúng tôi biết dù nó không bồi đắp bờ bãi như sông Hồng, không yêu kiều như sông Hương, không hiện đại như sông Hàn thì nó vẫn "ấp ôm bến bờ xứ sở". Và đó là "bến bờ xứ sở" của chúng tôi, nơi chúng tôi ra đi để có ngày trở về...
Trên chuyến đò cùng chúng tôi hôm nay còn có những người dân của xã Văn Hoá, những gánh hàng kĩu kịt, những chiếc xe máy, xe đạp....dường như tất cả đã lại trở về với nhịp thở hàng ngày...Một O lớn tuổi đứng nhìn chúng tôi và nói: "Chừ thì cái chi mà nỏ thiếu...". Lại thêm một lần nữa se lòng. Và biết "nhịp thở hàng ngày đó" còn khò khè lắm...
Văn Hoá là một xã khó khăn nhưng rất hiếu học. Chị Tư kể cho tôi nghe: Đây là nơi có nhiều người giỏi, mấy người mình làm ngoài Bộ chủ yếu ở xã này. Ông Lương Ngọc Bính (Chủ tich HĐND tỉnh) cũng là người ở đây. Lại thêm tự hào tinh thần ham học của con người đất Quảng. Và đây trường THCS Văn Hoá. Lũ đã rút gần 10 ngày nhưng quang cảnh trường vẫn còn ngổn ngang bàn ghế, bùn đất,... lại là hình ảnh hông khô sách vở. Thực ra dùng từ hông khô cũng không chính xác vì đống sách bám đầy bùn đất này không thể nào sử dụng lại được nữa. Một thành viên trong đoàn phát hiện ra lá cờ Tổ Quốc không còn nguyên vẹn, nếu không muốn nói là: "rách như xơ mướp". Lá cờ tả tơi không còn đủ sức tung bay sau cơn lũ lịch sử. Anh lại lấy máy ghi lấy hình ảnh tưởng chỉ có ngoài đảo Trường Sa, Hoàng Sa này. Một số bàn nghế trong các phòng học bị ngâm nước lâu đã trở nên mục nát, số khác bị cơn lũ cuốn phăng cả mặt bàn. Tuy nhiên điều làm chúng tôi rất vui là thư viện của ngôi trường này ở tầng 2 nên hầu hết sách còn khô. Thật sự đây là chuyện có hậu hiếm thấy sau cơn lũ.
Khi chúng tôi đến trường THCS Văn Hoá trời đã ngã chiều nên không gặp được các em học sinh, chỉ có hai thầy giáo trong ban giám hiệu và thầy bí thư Đoàn trường tiếp đón. Căn phòng chúng tôi ngồi chỉ gần chục m2, bụi còn bám trên bàn ghế, đồ đạc trong phòng còn ngổn ngang...thật khó để tưởng tượng đây là Văn phòng nhà trường. Qua lời kể của thầy các thầy chúng tôi biết, Văn Hoá là một xã chuyên sống bằng nghề độc canh lúa nước, dù rất khó khăn nhưng vào năm học mới ai cũng cố gắng sắm cho con em bộ sách giáo khoa. Cái thiếu của trường là sách tham khảo, báo chí và truyện tranh. Thầy tâm sự: Trước đây trường có một số truyện tranh như Doremon nhưng lớp trước đọc xong thì đã rách nát nên lớp sau không còn để mượn. Cảm giác ngậm ngùi lại len lỏỉ trong tôi, vẫn nhớ khi còn bé dù còn nhiều khó khăn nhưng ba chưa bao giờ quên mua Nhi Đồng, Thiếu Niên, truyện tranh...cho tôi mỗi tuần. Thế mà bây giờ khi cuộc sống khấm khá hơn thì các em cũng không có nổi một cuốn truyện tranh lành lặn để chuyền nhau đọc. Hi vọng những quyển sách chúng tôi gửi cho các em hôm nay sẽ bù đắp được phần nào những thiếu thốn trong "văn hoá đọc nông thôn".
Chia tay các thầy giáo trường THCS Văn Hoá chúng tôi ra đi. Bến sông đã hiện ra trước mắt, trời đổ ào những giọt nước nặng trĩu chia li, chợt nhớ ra hôm nay là ngày Ngưu Lang-Chức Nữ gặp nhau. Nước mắt Chức Nữ là để mừng vui ngày hội ngộ còn chúng tôi lại phải ra đi. Nhưng nói như anh Rec: "Ra đi để còn có ngày trở về".
Hành trình tạm khép ở đây. Tiếc quá. Ở tập III sẽ là: Ra di và một số cảm nhận của mushroom em.
(Gắng lên mushroom ơi! Sắp vô học rùi, bận quá)
Nấm là số một!