KMQBO tuần mới xin kính chào tất cả các bạn!
Món lẩu Dê tuần trước đã kéo dài hơn dự kiến vì các vị thực khách đến tham gia mỗi lúc một nhiều. Phải chăng vì loài Dê ế vợ bị tuyệt chủng? Câu trả lời xin được dành lại cho quý vị. Riêng tôi, tôi xin được tỏ lòng ngưỡng mộ đến bác bếp trưởng rất khéo tay; xin được cảm ơn các quý vị khán giả đã nhiệt tình thưởng thức, kể cả những phần tế nhị nhất. Đặc biệt, chương trình xin cảm ơn bác Dê đã cống hiến thân mình cho cộng đồng và cũng rất rất xin lỗi vì đã chạm đến cả những phần sâu sắc nhất, nhạy cảm nhất, hehe. (Xem ra món ngẫu pín Dê khá hấp dẫn !!! )
Bây giờ, để bắt đầu chương trình mới, xin mời quý vị thư giãn trong giây lát với 1 tác phẩm quen thuộc của nhạc sỹ Trần Hoàn - “Nhớ Nhật Lệ”. (Bấm vào đây để nghe)
…………
…………
Ra trường, nên ở hay nên về ? Đó là nỗi băn khoăn day dứt của không biết bao sinh viên đến từ các vùng quê sắp rời cánh cửa trường đại học. KMQBO lần này của chúng ta không phải suy nghĩ nhiều như vậy. Chị tâm sự : “Mình luôn tâm niệm rằng sau khi học xong, mình sẽ về quê làm việc”. Và chị đã trở về Quảng Bình với tấm bằng cử nhân, nộp đơn vào một vài nơi nhưng chưa được nhận (chắc vì chưa đến đợt tuyển). Chị trở lại Hà Nội và bằng sự tự tin cũng như khả năng thực sự của mình, chị được vào làm trong một ngân hàng rất có uy tín và tất nhiên là hưởng lương rất cao. Song song với việc khẳng định vị trí của mình trong công việc, chị tiếp tục đến lớp học buổi tối để lấy bằng cao học. Tưởng chị sẽ mãi gắn bó với thủ đô, không ngờ một ngày, anh chị em cùng phòng ở ngân hàng sửng sốt khi nhận được đơn xin nghỉ việc của chị, bạn bè ngạc nhiên không kịp cả chia tay, chị đã trở lại Quảng Bình. Ai cũng hỏi tại sao. Và chị đã bộc bạch trong blog của mình:
Bởi vì “em yêu quê”, chỉ đơn giản là vậy. Còn yêu cái gì ở quê thì có rất nhiều. Ở đó có ba, có mẹ em. Mỗi lần về nhà là em lại bắt gặp hình ảnh người ba râu tóc đã bạc phơ nhưng vẫn đi ra ga hoặc bến xe đón em cho dù đó là sáng sớm hay tối mịt, cho dù là đêm đông rét mướt hay ngày hè nóng nực, đó là hình ảnh mẹ em dậy sớm nấu cháo em ăn sáng rồi lặng lẽ đi chợ để cho em được ngủ đến no mắt thì thôi. Vì thế mà những lần phải quay trở ra HN, mẹ em lại khóc, ba thì lặng lẽ chở em ra tàu, em lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn, mạnh mẽ nhưng lúc nào lên tàu em cũng khóc. Những lúc ốm đau em cũng nằm khóc vì nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ những lúc ốm ở nhà mẹ vẫn thức trắng đêm vì em, những lúc khó khăn em cũng khóc, em luôn thấy tủi thân, luôn thấy cô đơn khi ở HN, mặc dù bình thường em rất nhiều bạn và thật nhiều bạn tốt nhưng sao những lúc khó khăn em không muốn để cho ai biết, không muốn làm phiền đến ai, những lúc như thế em chỉ ước được ở gần ba, gần mẹ thì chắc em sẽ không phải khóc thế nữa, còn ba mẹ không phải lủi thủi sáng tối thế nữa, không phải sống quanh năm suốt tháng chỉ mong ngóng ngày con về để rồi chỉ ở được mấy ngày lại xách balô ra đi và em sẽ không còn cảm giác bồn chồn lo lắng khi nghe tin bão lụt ở quê nhà như thời gian vừa qua nữa.
Em yêu quê còn bởi vì có hai đứa bạn thân của em ở đó. Phải là những người cùng nhau vượt qua những ngày khó khăn mới thấy quý nhau. Em có nhiều bạn bè ở đây nhưng không ai quan tâm đến em bằng các bạn ấy. Chỉ một tin nhắn “Khi mô mi về?” của bạn cũng đủ làm em ứa nước mắt. Các bạn luôn ngóng chờ em, luôn mong em về sống gần các bạn.
Em yêu quê còn bởi vì quê em có biển. Lãng mạn quá không khi em nói đến điều này. Nhưng đúng là em đã có quá nhiều kỷ niệm với biển. Các lần sinh nhật, họp lớp, chia tay, những lúc vui hay cả những lúc buồn bọn em đều tìm đến với biển. Hè cũng như đông, sáng cũng như tối, cứ đi chơi là bọn em lại vòng ra biển, bởi thế mà em luôn mong muốn được về quê để lại được ngắm biến. Đứng trước biển, em luôn thấy lòng mình thanh thản, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Em yêu quê còn bởi môi trường sạch sẽ, bởi đường phố rộng rãi, bởi những con người chân chất mà thân thiện, bởi các món ăn hợp khẩu vị, bởi khu vườn nhỏ mà nhiều cây và nhiều thứ khác nữa.
Vậy đó, em quyết định về còn bởi em mong muốn một cuộc sống bình yên, vui vẻ, không lấy mục tiêu quyền lực và tiền bạc làm trọng.
Đến đây, chắc chỉ một số người biết chị là ai vì chị xuất hiện ở QBO không nhiều lắm và ít chia sẻ những tâm sự của mình. Còn mỗi khi nghĩ đến chị, người ta thường nghĩ đến tiền, tiền và tiền . Bởi vì chị là thủ quỹ của QKH. Chị là canaryxao, còn gọi là Yến Xào.
Chương trình KMQBO hân hạnh được xô Canaryxao lên sân khấu.
(Chương trình kỳ này được thực hiện bởi No)