focus tớ đang tìm người *** mình đã post bài này trên diễn đàn Hà Tĩnh Online.com >>> Mình sẽ kể 1 chuyện li kỳ, mọi nguời cố gắng đọc và hình dung và giúp mình nhé (năn nỉ ấy). Câu chuyện thể này (nó là sự thật 100% vì mình là người trong cuộc), mình sẽ tóm tắt sơ bộ:
Vào dịp Tết năm 2003 (hết năm 2002 để đón 2003). Vào sáng 26 tháng 12AL, mình đi xe máy từ Hà Nội về Quảng Bình để đón Tết cùng gia đình. Hồi trước, xe cộ vé Tết khó khăn lắm nên mình quyết định đi xe máy. Xuất phát từ Hà Nội lúc 8 giờ sáng, đi đường thấy bà con dọc quốc lộ sắm Tết mà lòng lâng lâng và hân hoan ngắm cái đích cách 500km ở phía trước.... cứ thế mình chạy, tưởng chừng cứ xuôi chiều mát mái cho đến nhà (đây là lần đâu tiên mình đi xe máy xa như vậy, 500km chỉ chạy trong 1 ngày và chạy 1 mình).
Câu chuyện liên quan đến Hà Tĩnh mình thương bắt đầu từ đây: đến khoảng 2 giờ chiều hôm đó, mình đến địa phận Thị xã Hà Tĩnh. Mình nhớ chạy qua trung tâm Hà Tĩnh (mình nhớ loáng thoáng thế còn bây giờ hình như là chỗ ngã 3/4 gì đó, chỗ bây giờ là nhà 11 tầng) khoảng 3-5km (theo chiều HN - QB), thì có 1 cô em đứng vẫy xe xin đi nhờ. Mình quan sát từ khá xa (từ 1- vài trăm m) thấy em nó vẫy cả xe máy và cả ôtô nhưng chẳng ai ghé đón em nó cả. Đến gần tới nơi, mình thấy em nó dường như là 1 sinh viên xa nhà, tay xách 1 giỏ quả Tết rất đẹp (1 chai rượu, 1 gói trá, 1 ít bánh, tất cả để trong 1 cái lẵng như đựng hoa). Dù ngược phía (em này cũng buồn cười thật, muốn đi từ Hà Tĩnh vào phía trong thì phải đứng bên phải đường chứ đằng này em nó đứng phía bên trái) nhưng tôi vẫn chạy vòng lại để đón em.
Mặc dù lúc đó tôi không nhiều kinh nghiệm nhưng cũng biết được các mánh khóe của trộm cướp khi xin đi nhờ nhưng thực sự lúc này, tôi thấy cần phải giúp 1 người đang có nhu cầu đi còn tôi thì cũng đi 1 mình, thêm 1 người cũng chẳng sao nên mới quyết định "tạt" vào để hỏi và đưa em nó về.
Em nó mặc áo tím, đội mũ phớt vai mang 1 ba lô màu hồng, đeo khẩu trang kín mít, trông "nhí nhảnh như cá cảnh" tuy nhiên vẫn toát lên nét kham khổ, có lẽ vì thế mà tôi quyết định cho em quá giang sau khi hỏi thăm. Thật lạ, sao hồi đó tôi kiệm lợi vậy nhỉ. Dừng con xe Viva suzuki trước mặt em nó, tôi hỏi:
- Em về mô rứa? thái độ rất thân thiện và đồng cảm.
- Về Kỳ Anh - em nó trả lời - và thêm 1 dòng "Em ngoắt xe từ lúc nớ đến chừ mà không chộ ai cho đi cả".
- Thôi để anh đưa về, đến Kỳ Anh thôi hí
- Dạ! em nó rất vui mừng trả lời.
Các bạn biết không, khoảng 50km mình không hề nói 1 câu nào và em nó cũng chẳng hề hỏi 1 câu nào ngoài câu: Anh ở Hà Nội về Quảng Bình thăm nhà àh?
Đến Kỳ Anh, mình nhớ là ngã 3 (từ Bắc vào là rẽ trái), đường đó hơi xéo xéo so với quốc lộ (không vuông góc). Em nó xin xuống:
- Anh ơi, em xuống đây. Cảm ơn anh (em nó phấn khởi và hồ hởi nói trong khi cái khẩu trang vẫn bịt kín mặt). Tôi dừng xe và chào em nó"
- Uh, em về hí, chúc em và gia đình ăn Tết vui vẻ.
(tưởng thế là hết nhưng vẫn còn ly kỳ lắm, muốn biết rõ câu chuyện tiếp theo thế nào, mời các bạn theo dõi tiếp post sau)
1. Đơn giản không có nghĩa là không đẹp.
2. Cần nói đúng sự thật, lời ton hót chỉ biện hộ cho sự giả tạo <focus>