Ấy ạ!
Ta biết Ấy trong kỳ world cup 98. Khi đó ta mới tròn 11 tuổi. Ta đã có cảm tình với Ấy ngay trận đấu đầu tiên, và từ đó Ta yêu Ấy. Ta đã dõi theo từng trận đấu, tìm kiếm từng thông tin về Ấy. Để rồi tình yêu của Ta dành cho Ấy càng nhiều hơn.
Chính Ấy đã làm cho Ta đam mê thể thao, làm cho Ta tham gian những trận đấu bóng đá trên đất nện, đất cỏ quê Ta với những quả bóng Ta tự tạo như trái bưởi, bằng rơm hay bằng lá chuối, cuộn tròn lại rồi cùng lũ bạn đá với nhau.
Tình yêu của ta dành cho ấy ngày càng nhiều, nhiêu lắm. và niềm đam mê thể thao cũng theo đó đi lên.
Ta yêu những vũ điệu samba, yêu những thần dồng bóng đá,những ngôi sao…..tất cả những gì ấy có. Yêu đồng nghĩa với việc ta đặt nhiều niềm tin, nhiều hy vọng vào ấy.
12 năm qua, trải qua bốn kỳ world cup, và các giải của Nam Mĩ, hay những trận đấu giao hữu. Ta gần như không bỏ sót ấy. Ta vẫn luôn đòng hành với ấy. Và yêu ấy.
Kỳ world này cũng thế.Ta háo hức, ta chờ đợi,vẫn hy vọng và dõi theo từ đầu cho đến vòng 1/8. Năm nay,khoác trên vai mình chiếc áo mới, chiếc áo của Dun - ga, chiếc áo của lối chơi mới, thực dụng, toan tính. không còn hoa mỹ, không còn là những vũ điệu samba như trước nữa....
Nhưng tối qua thì sao chứ? sao ấy lai làm cho ta, làm cho hàng triệu triệu người hâm mộ trên thế giới thất vọng về lối đá, về kết quả trận đấu. Ấy chơi tồi không thể tưởng tượng nỗi. Tại ấy đã không may mắn?đã hết thời? Tất cả chỉ là lý do ngụy biện mà thôi.
Braxin trước kia nay còn đâu?
Tại sao. Tại sao lại thế? Hỡi Dun - ga, hỡi những vũ công samba Braxin thân yêu?