Xin chào tất cả các bạn, tôi là Rec vị khách mời tuần 1 số 2 của chương trình KM-QBO, đến giờ vẫn còn cảm giác run bần bật khi bước lên sân khấu do sợ hãi trước những dao kéo mà quí vị đã dùng để mổ xẻ “vật thí nghiệm” ở số đầu tiên trong năm 2008.
Tuy nhiên, vị khách mời mà tôi sắp giới thiệu dưới đây lại mang một phong vị khác, đậm tình quê hương “
Tocxu – Đi xa để có thêm động lực nhớ về”, hẳn sẽ là rất thú vị …
Tình cờ tôi “gặp” Tocxu ở vùng nói tiếng Anh (
English zone) trong một câu chuyện gây xúc động kể về tình bạn của những đứa trẻ ở trại mồ côi trong cuộc chiến tranh Việt Nam (
A moving story) ngay khi anh vừa đăng ký tham gia QBO (3.3.2008). Cũng từ đó câu chuyện của chúng tôi kéo dài thêm vài post nữa và chuyển dần sang chủ đề hâm nóng “Vùng nói tiếng nước ngoài”. Có thể nói là quá đường đột khi Tocxu đề nghị nên tổ chức
cuộc thi viết Tiếng Anh trên QBO, đường đột không chỉ vì đề nghị đó của một thành viên mới toanh mà còn đường đột vì tôi nhận thấy QBO chưa đủ mạnh để làm việc nó, nhất là khi số người “nói tiếng Anh” trên QBO có thể đếm trên đầu ngón tay. Và cuộc thi, đã thành công ngoài mong đợi ở vòng 1 nay đang tiếp diễn ở vòng 2, sẽ không được tổ chức trên QBO nếu như không có “
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên cố ép … đã tương phùng”
dưới đây …
… Năm 2005, sau 8 tháng nằm viện ở Hà Nội, tôi về quê ở Quảng Bình để đợi ngày tái nhập viện lần 2. Một trưa tháng 9, trời nắng và nóng nên tôi chống nạng ra khỏi phòng, đứng hít khí trời ngoài hành lang. Cũng lúc đó xuất hiện một người phụ nữ dáng người tần tảo, còng lưng trên chiếc xe đạp phượng hoàng cũ kỷ mà phía sau là 2 cái oi tre chở đầy nhôm nhựa. Thấy nhà có người (thực ra sau này tôi biết là vì nhìn thấy tôi) nên người phụ nữ đó dựng xe bên đường, bước chân trên đôi dép lê đã mòn vẹt gót để vào hỏi “
nhà có phế liệu bán không?”. Không có gì để bán, nhưng tôi vẫn mời người đó vào nhà uống nước, “O ấy” lắc đầu ái ngại, tôi một tay chống nạng một tay bưng ly nước rơi vãi trên sàn nhà bước ra sân. Rồi O hỏi thăm về tôi, về niềm vui khi ngày tốt nghiệp được giữ lại trường làm giảng viên, về niềm tự hào khi nhận được học bổng để làm PhD ở nước ngoài và cả những bất hạnh về đôi chân tật nguyền, … tôi sững sờ khi “họ” biết quá nhiều về tôi, “người đó” giải thích “
vì O hay ra vùng này mua nhôm nhựa nên nghe mọi người kể chuyện” và tôi cũng lấy làm ngạc nhiên về những câu hỏi rất “mạch lạc và có bố cục” của một người đi mua đồng nát (!!). Hiểu được nổi boăn khoăn trong lòng của tôi, O kê dép rồi ngồi trệt xuống sàn nhà và kể “
O cũng có một đứa con trai như cháu, xoay xở để vượt qua khó khăn trong thời gian học đại học ở Tp.HCM, hân hoan khi sự cố gắng mang lại đạt kết quả - được ở lại trường làm GV đại học, và sự nổ lực được đền đáp đó là đã giành được học bổng để đi học ở Mỹ. Hiện giờ em nó vừa xong thạc sĩ và đang chuẩn bị chuyển trường để làm tiếp nghiên cứu sinh, …”. Nghe câu chuyện của O, lòng tôi chùng xuống, miên man hình dung và nghĩ ngợi về một người chưa từng được nghe được biết trước đó. Tôi đã xin họ tên đầy đủ của người ấy để lên net google nhưng chỉ với 2 từ khoá N.V.L và 1981 tôi không tìm được người trong câu chuyện. … Bẵng đi một thời gian, gần 3 năm sau, không phải
google hay
yahoogì sất nhưng tôi đã gặp được người ấy ngay trên QBO, đó chính là
Tocxu.
Sau khi được xác nhận đúng người đúng chuyện kể, tôi và Tocxu đã trở thành những người bạn thực sự tin tưởng lẫn nhau để nhanh chóng đi đến quyết định tổ chức QBO-EWC. Chúng tôi chỉ có 1 tuần từ 18/3 đến 24/3 để lên kế hoạch từ khâu tổ chức đến ban giám khảo, chuẩn bị cho ngày phát động cuộc thi, 26/3/2008. Không dám nói rằng đó là một sự chuẩn bị hoàn hảo, nhưng chúng tôi có thể khẳng định Ban tổ chức EWC đã làm việc hết mình với sự chuyên nghiệp cao để cuộc thi đạt được những kết quả khả quan như mọi người thấy sau vòng 1 vừa qua.
Cuối cùng, trước khi khép lại lời giới thiệu về vị khách mời này, tôi xin trích một đoạn trong
thư ngỏ EWCcủa Tocxu để mọi người hiểu hơn cái gọi là phong vị quê hương trong anh “
Quảng Bình sâu thẳm trong tôi là hai mùa mưa, ba mùa nắng với những cơn gió Lào xơ xác vào mùa hè và những con đường làng lầy lội trong cái lạnh tê người của mùa đông. Trong tâm trí tôi Quảng Bình là những người mẹ còng lưng, bước chân mòn vẹt cả đường làng để nuôi những đứa con khôn lớn với một hi vọng về một tương lai tươi sáng, là những đứa trẻ chưa đến chín, mười mới sáng sớm tinh sương đã lùa đàn bò ra đồng trên tay cầm cuốn sách với một giấc mơ về một chân trời mới…
…Hôm nay, khi ở một nơi rất xa - cách quê hương nửa vòng trái đất, đang ngồi chấm rất chi tiết các bài thi của những người bạn trẻ Quảng Bình, những người làm tôi nhớ lại quá khứ gian khó nhưng đầy những ước mơ trong sáng của mình - giấc mơ vuợt qua nghèo khó, giấc mơ cống hiến cho những con người lam lũ xung quanh, tôi cảm thấy những gì mình đã làm là chưa đủ. Tôi, như những người trẻ khác, đang quá bận rộn với những ước mơ và hoài bão của riêng mình, đã có lúc quên đi những giấc mơ thật đẹp, thật cống hiến của một thời "dại dột".”
Đối với bản thân tôi, bất luận QBO EWC 2008 đạt kết quả thế nào đi chăng nữa thì “gặp gỡ hữu duyên” của tôi với Tocxu cũng đủ gây xúc động để tôi nhận lời dẫn chương trình này bằng việc kể tiếp “
A moving story” trong showgame
Khách mời QBO.