Đáng được nhận 1 đề cử "Nụ cười của năm" ấy nhỉ? Hy vọng năm nay QBO sẽ có nhiều hoạt động hơn để mọi người sẽ được chiêm ngưỡng nhiều hơn những nụ cười như thế này.


goals đã viết:Tiếp tục đi bác Rec ơi, "câu chuyện bắt đầu từ đây..." rồi răng nữa? Đã thấy có 1 em xinh xinh, đã thấy 1 ngày nắng đẹp, đã thấy những hoạt động có ý nghĩa của phong trào. Thế nên chắc câu chuyện bi hài tiếp theo phải hấp dẫn lắm đây


). Và thế là xã cử ngay một bác công an đến ...đợi. Sau khi sách đã đưa vào phòng (có tang chứng vật chứng rồi nhá), 2 anh em đang hớn hở thở phào để chuẩn bị gặp gỡ nhà trường thì được bác công an mời vào ... lấy lời khai. Vậy là: Tên, tuổi, công tác, quê quán, ... mục đích, hành động, ... và rất nhiều thứ loằng ngoằng khác được hỏi và trả lời lần lượt từ Rec đến Riêng. Thực ra như vậy là tốt, Riêng cho rằng "À, há. Việc làm của mình cũng được mọi người quan tâm và tiến hành nghiêm túc đấy chứ", mình đùa "Anh em mình cứ thật thà mà ... khai - Cây nghiêng ... không sợ chết đứng em ạ ".
(Tinh thần thế này chắc làm cách mạng được các bác nhỉ?). Nhưng không hiểu sao sau một hồi "giao lưu" với bác công an, mình không còn hứng thú gì sất. Hai anh em ngồi thừ ra, mặc cho cô hiệu phó nói gì thì nói. Lúc này mặt trời cũng bắt đầu xuống núi, ngại bác lái xe đợi nên tụi mình ... xin được về. Một lần nữa vô cùng cám ơn xe biển xanh của UB tỉnh ...
Nhưng một khi vượt qua được điều này thì cũng có nghĩa chúng ta đã thành công trên mọi phương diện. Nhỉ, nhỉ, nhỉ?
). Thôi chết rồi, xe bị ném đá – bác lái xe chỉ nói vậy và im bặt. Mình và Riêng cũng ngừng hẳn í ới à ơi như máy phát thanh bị cúp điện cái rụp ấy. :mozilla_surprised: Và từ đó, trên đường về với chiều dài hơn 60 km, 3 bác cháu không nói chuyện gì sất. Im lặng và im lặng. :mozilla_frown: :mozilla_frown: :mozilla_frown: Cái duy nhất mà mình còn nghe được là những tiếng thở dài của bác lái xe và cái mình trông thấy là ánh mắt xa xăm, nét mặt buồn rười rượi của cô bạn đồng hành. Mãi đến khi xe vào địa phận Đồng Hới, mình mới khơi lại được câu chuyện để nói lời cảm ơn chân thành đến bác lái xe và thổ lộ sự lo lắng về hậu quả của việc xe trúng đá... Mặc dù trời đã rất tối, nhưng bác ấy vẫn đưa tụi mình lên tận nhà Bình để lấy xe máy rồi sau đó mới quay lại uỷ ban để bàn giao xe. Nụ cười méo mó của bác lái xe lúc chia tay vào thời khắc trời nhá nhem tối làm mình áy náy đến tận bây giờ!


nên khi mới qua khỏi ngã 3 Cam Liên là bác ấy đã hỏi:
).
).






Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 2 khách