......DÀNH CHO NHỮNG AI ĐANG YÊU, CHƯA YÊU VÀ SẼ YÊU !......

  
Niềm vui nhân đôi, nỗi buồn chia nửa.

......DÀNH CHO NHỮNG AI ĐANG YÊU, CHƯA YÊU VÀ SẼ YÊU !......

Bài viết chưa xemgửi bởi letrang_85 » Thứ 3 Tháng 10 27, 2009 10:23 am

:smt_hoa :smt_hoa :smt_hoa
Nếu giận anh, hãy mở quà!"



(Dân trí) - Anh hay nhường nhịn và tôi cũng thường im lặng tự vấn lại mình, thành ra hai đứa hiếm khi cãi nhau. Anh cũng như tôi luôn sợ sự cáu giận để lâu gom lại, một ngày nổ bung ra thì nguy to. Hai đứa cứ mãi lo xa như thế.
Nhân ngày "không sinh nhật", anh ôm tặng tôi một hộp quà ghi tên "Trút giận" to cỡ màn vi tính 17 inch, dài bằng cái bàn phím, gói kỹ càng đặt trong chiếc túi với lời nhắn: "Giận anh, hãy mở quà". Tôi rất háo hức song lại không mong chờ ngày ấy. Thành ra cứ thấp thỏm, mở hay không.

Tôi gần như quên nó cho đến một ngày, anh khiến tôi cáu nên hằm hằm bỏ về trước. Anh không kịp đuổi theo... Về đến nhà, tôi điên tiết tắt máy, nằm gác tay lên trán, mặt nóng bừng bừng. Đúng lúc ấy hộp quà treo trên tường đập vào mắt. Tôi liền hạ nó xuống, lấy dao dọc mở thật cẩn thận.

Một hộp nhỏ hơn nằm lọt bên trong hộp to ấy, phía trên dán tờ giấy: "Em giận anh thế cơ à? Sao không gặp thẳng anh nói chuyện, mở quà ra làm chi? Dù có thế nào anh cũng muốn nói với em: Hãy bình tĩnh người yêu dấu, anh luôn yêu em, vì em là lẽ sống của đời anh".

Tôi bất ngờ, tự dưng thấy nguôi nguôi khi nghĩ lại nguyên nhân khiến mình đùng đùng bỏ về cũng thật vô lý. Đang định dẹp tất cả sang một bên, lao đi tìm anh và làm hoà nhưng rồi tôi lại tò mò bóc tiếp, vì thấy tựa như búp bê Matrioshka của Nga, khi phía trong lại là hộp quà nhỏ hơn, trên mặt là một icon cười nhăn nhở, giơ tấm biển mang dòng chữ “Xin lỗi mà” ngộ nghĩnh, đáng yêu không thể tả. Kẹp phía trong có bức hình chúng tôi đang cười hạnh phúc bên nhau, và vẫn kèm theo hộp quà gói giấy màu bé hơn, trên là tấm hình có lẽ anh copy trên Internet. Một cậu bé mặt buồn thiu, đang cõng nặng trĩu trên lưng còng gập, dòng chữ "Hối hận" bằng tiếng Anh. Miệng "I'm sorry" nom thật tội nghiệp.

Tôi bật cười, không nén nổi háo hức, liền hăm hở mở. Bên trong là chiếc hộp nhỏ xinh bằng thuỷ tinh chứa năm mươi đồng xu hai trăm đồng kêu leng keng vui tai tượng trưng cho tổng số tuổi của hai đứa. Đến lúc này thì tôi không còn giận anh một chút nào nữa. Giờ có mở thì cũng chỉ vì tò mò cố đi đến tận cùng của "câu chuyện" thôi chứ không phải trút giận gì ai.

Mỗi hộp quà mở ra là một câu nói vỗ về, động viên tôi và một đồ vật có ý nghĩa mang tính gợi mở, bất ngờ khiến tôi cứ trào nước mắt vì hân hoan, vì tình cảm bao la anh dành cho. Mỗi món quà nhỏ là mỗi lúc tôi dành một phút suy ngẫm để hiểu anh hơn, để thấy rằng anh thật quý giá.

Đến hộp trong cùng, bé nhất, chỉ nhỉnh hơn chiếc điện thoại một chút, bên ngoài ghi độc một dòng: "Mãi yêu em!" Trong đựng một trái tim màu tím thủy chung, làm bằng vải nhung mềm mại cùng một tấm giấy nhỏ gấp làm tư, anh viết: "Đây là trái tim anh, qua bao thời gian, thử thách sẽ vẫn trọn vẹn gần bên em, trao gửi đến em tình yêu chân thành nhất. Đừng giận anh nữa, em nhé!".

Nước mắt tôi đầm đìa, anh khi nào cũng thế, chín chắn và luôn suy nghĩ sâu sắc hơn tôi nhiều. Tôi đắn đo chưa biết sẽ làm gì, liền mở máy nhắn tin: "Em yêu anh!". Anh vui mừng, rối rít gọi lại, hỏi han. Tôi đi rửa mặt sau đó quay vào, gói ghém tất cả món quà theo thứ tự từ đầu, không để lại dấu vết...

Hôm sau anh đến chơi, thắc mắc nhìn hộp quà, rồi hóm hỉnh: "Đã mở "Trút giận" chưa?" Tôi vờ bình thản, mắt nhìn nghếch sang: "Mở ra làm gì, có thế mà cũng giận, đòi mở quà thì anh phải gửi tới em chục hộp nữa nhé!". Anh cười thật hiền: "Thế thì tốt, để em phải nghĩ, anh lo lắm". Tôi ngập ngừng: "Để anh phải lo lắng em cũng buồn lắm, em sẽ không giận anh đâu". Rồi tôi ra vẻ hậm hực: "Nhỡ không bao giờ em giận anh thì sao, cũng phải có hạn sử dụng để mở chứ?". Anh hét to: "Được thôi, đó sẽ là dịp kỉ niệm tám mươi năm ngày cưới".

Phải, đến một ngày anh với tôi mở ra và sẽ thấy, hộp trong cùng, bên cạnh trái tim tím kia là tờ giấy gấp tư, có dòng chữ của tôi viết lên mặt sau: "Em đã mở quà và em biết nó sẽ là lần duy nhất em giận anh, bởi bất cứ lý do nào để ta giận nhau cũng đều là ngốc nghếch. Sau này, có điều gì không hài lòng về anh, em sẽ gặp và góp ý thẳng thắn, tỏ rõ lòng mình. Bởi vì, em yêu anh!".

Tôi tin, anh sẽ không giận khi biết tôi đã nói dối là chưa mở quà.
Không còn em của ngày xưa



(Dân trí) - Anh đã là người em từng yêu nhất, yêu thực sự và cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên, nhưng điều đó sẽ không bao giờ trở lại bên em một lần nữa.
Những cung bậc cảm xúc mà em đã trải qua không chỉ là rung động đâu anh, mà với em đó là một tình yêu thật sự và chân thành. Biết nhớ, biết thương, biết giận hờn, biết lo lắng. Và anh đã tạo cho em những màu sắc của cuộc sống khi em chập chững lớn lên và bắt đầu một cuộc sống bên ngoài xã hội.

Lúc đó với em, tình yêu của anh thật kì diệu. Nó đã đem màu hồng đến trong cuộc sống của em, nó vẫn giống như những câu chuyện cổ tích em hằng mơ ước về một kết thúc có hậu, khi mình là một con người tốt, thật thà, nhân hậu để có được một chàng hoàng tử trong mơ đến tìm.

Nhưng cuộc sống đâu chỉ toàn là những điều đẹp đẽ. Anh mang đến cho em quá nhiều thứ, để rồi em nhận ra rằng, khi anh lặng lẽ ra đi thì chúng cũng tuột dần khỏi tay em. Em đã cố níu giữ, nhưng đắng cay thay, càng cố gắng lại càng mắc sai lầm.

Em đã luôn nghĩ mình sẽ mãi là một cô bé dịu dàng bên anh, bình thản trong tâm hồn bởi khi ấy em luôn hạnh phúc. Em đã tự viễn tưởng một cuộc sống gia đình đầm ấm bên anh, tin rằng tình yêu bốn năm đầy sâu sắc, cảm thông sẽ giữ được trái tim anh bên mình. Thật buồn cười phải không anh?

Cá tính mạnh mẽ và đầy tính tự ái trẻ con trong em dường như biến mất bên tình yêu của anh và chỉ còn lại vòng tay ấm áp anh sẽ che chở cho em. Và giờ thì em biết em đã mềm yếu và mau nước mắt như thế nào khi em nhận ra rằng anh đã không còn yêu em như trước. Em đã tự xem lại mình làm gì sai, vì sao anh lại đối xử với em như vậy hay vì tình yêu không sóng gió với một đứa chỉ biết mỉm cười với những gì mình có khiến anh phải ra đi, phải lảng tránh không có một lời giải thích, không một lời chia tay.

Em đã mong mỏi câu trả lời của anh rất lâu, còn thời gian cứ vô tình trôi, em đã từng rất giận anh nhưng chỉ cần lúc đó anh đến bên em với lời xin lỗi thôi có lẽ em sẽ lại tha thứ và yêu anh nhiều như trước.

Nhưng một năm, hai năm và ba năm trôi qua, chỉ đến khi em biết mình phải tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình mà không cần anh nâng đỡ, không oán giận, không cay đắng thì anh mới quay lạ. Để làm gì, cứa sâu thêm nỗi đau trong lòng em sao?

Em còn có nhiều việc phải làm hơn, còn có gia đình và bạn bè, em còn có cuộc sống riêng của mình. Chúng ta đã không thể cùng bước chung trên một con đường nữa.

Cám ơn anh đã đem hạnh phúc cũng như nỗi đau đến cho em để em trở nên cứng rắn hơn, cá tính hơn, mạnh mẽ hơn. Em không còn là một cô bé dại khờ, ngốc nghếch để cần anh bênh vực nữa, cũng không mềm yêu trước những khó khăn đâu.

Em không còn là em của ngày trước. Thế nên đừng quay trở về bên em với những lời xin lỗi. Anh nói em thật sắt đá nhưng anh và thời gian đã tôi luyện cho em đấy.

Mãi là như vậy đi anh, đừng khuấy động cuộc sống yên bình của em dù đó là cuộc sống có nỗi đau, dù cuộc sống đó có lặng lẽ buồn và lặng lẽ trôi. Em không hi vọng gặp một người tốt hơn anh nhưng em mong mình có một cuộc sống hạnh phúc bên người chồng chung thủy. Cầu chúc anh có hạnh phúc riêng của mình.

Thời gian không thể quay trở lại. Em yêu anh nhưng đó là em của ngày xưa, luôn là như thế.





Điều em cần



(Dân trí) - Em không đòi hỏi ở anh những điều quá khó khăn hay cao sang gì.Chỉ cần anh ở bên những lúc em vấp ngã. Anh sẽ đến, xoa đầu em rồi cười: “Đừng lo, còn có lần sau mà”. Và em cũng luôn tin như vậy.
Em cần anh bên cạnh mỗi khi có ai đó so sánh em với chị em nọ hay bạn bè kia. Những lúc như vậy, dẫu biết em tủi thân, anh vẫn đến bên và nghiêm nghị nhìn: “Hãy chính là em, em ạ. Bởi anh chỉ yêu chính con người thật của em mà thôi. Đừng tự biến mình thành một người khác anh không quen, em nhé!”.

Em cần anh những khi ba ốm, nằm viện, xót xa mà không biết phải làm sao. Anh lao tới ân cần, khẽ nắm tay em thì thầm: “Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn”. Em khẽ ngước nhìn, nước mắt chỉ chực rơi. Nhưng em sẽ không khóc đâu. Bởi em là con gái lớn trong nhà, là chị cả của một đàn em. Nếu em khóc, mẹ và các em sẽ như thế nào? Và nếu em khóc, anh biết phải làm sao?

Em cần anh đến với em những buổi chiều mưa nơi bến đợi xe buýt. Em sẽ cảm thấy ấm lòng khi anh khẽ gõ đầu và nhỏ to: “Ngốc này, đi học chẳng chịu mang ô gì hết”. Rồi anh vẫn mỉm cười với em. Đúng là em ngốc lắm, phải không?

Em cần anh luôn là người gửi tin nhắn yêu thương đầu tiên mỗi dịp sinh nhật. Bởi với em, điều đó thay cho lời muốn nói: “Sự có mặt của em trong thế giới này chính là hạnh phúc đầu tiên của cuộc đời anh”.

Và em cần anh đến với em trong những giấc mơ, khẽ hôn em dỗ dành: “Ngủ ngon em nhé. Đã có anh luôn bên em”.

Nhưng có lẽ, em mãi mãi không thể hiểu những điều anh cần ở em. Em đã nhận quá nhiều, đòi hỏi quá nhiều. Dường như những cái “cần” đó của em đã trở thành gánh nặng đối với anh.

Anh luôn mang đến cho em mọi thứ, còn em chỉ biết lấy đi của anh thật nhiều. Ngay cả khi ra đi, anh cũng không nhận được gì từ em, dù chỉ một lời giải thích hay tạm biệt.

Có lẽ đã quá muộn nhưng em vẫn muốn nói, một câu thôi: Xin lỗi anh!Và cảm ơn anh rất nhiều.




















Hãy yêu nhau nhiều hơn



(Dân trí) - Ngày đẹp trời, một cặp vợ chồng khoảng 70 tuổi đến văn phòng luật sư. Họ muốn làm thủ tục ly hôn. Lúc đầu vị luật sư vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nói chuyện với đôi vợ chồng già, ông đã hiểu ra câu chuyện…
Hơn 40 năm chung sống, cặp vợ chồng này luôn cãi nhau, suốt cuộc hôn nhân của họ, và dường như chẳng bao giờ đi đến quyết định đúng đắn.

Họ chịu đựng được như vậy đến tận bây giờ là vì những đứa con. Giờ con cái đã lớn, đã có gia đình riêng của chúng, đôi vợ chồng già không còn phải lo lắng điều gì. Họ muốn được tự do sau những năm tháng không hạnh phúc. Cả hai vợ chồng đều đồng ý ly hôn.

Hoàn tất thủ tục ly hôn cho cặp vợ chồng này, với vị luật sư, là điều không hề dễ. Ông thực sự không hiểu vì sao, sau 40 năm chung sống, đến tuổi 70, đôi vợ chồng ấy vẫn muốn ly hôn.

Vừa ký các giấy tờ, người vợ già vừa nói với chồng: “Tôi thực sự yêu ông, nhưng tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi xin lỗi”.

“Không sao mà, tôi hiểu...” - Ông chồng già đáp lời.

Nhìn cảnh này, ông luật sư đề nghị được mời hai vợ chồng ăn tối. Người vợ nghĩ: “Sao lại không? Dù ly hôn vẫn sẽ là bạn cơ mà”.

Bên bàn ăn, một không khí im lặng đến khó xử.

Món ăn mang ra đầu tiên là gà quay. Ngay lập tức người chồng gắp một miếng đùi gà cho vợ: “Bà ăn đi, đó là món bà thích mà”.

Nhìn cảnh này, vị luật sư nghĩ “vẫn còn cơ hội cho họ”. Nhưng người vợ đã cau mày đáp lại: “Vấn đề ở đấy đấy. Ông luôn đề cao mình quá và không bao giờ hiểu cảm giác của tôi. Ông không biết tôi ghét đùi gà thế nào à?”.

Nhưng người vợ không biết, bao nhiêu năm qua, người chồng luôn cố gắng để làm hài lòng bà. Bà không biết, đùi gà là món yêu thích của ông, cũng như ông không biết, bà chưa bao giờ nghĩ rằng ông hiểu bà. Ông không biết bà ghét đùi gà, mặc dù ông chỉ muốn dành những miếng ngon nhất, những điều tốt nhất cho bà thôi.

Đêm đó cả hai vợ chồng già đều không ngủ được. Sau nhiều giờ trằn trọc, người chồng không thể chịu đựng được nữa, ông biết rằng ông vẫn còn yêu bà và không thể sống thiếu bà. Ông muốn bà quay trở lại. Ông muốn nói lời xin lỗi, muốn nói “tôi yêu bà”.

Ông nhấc điện thoại lên và bắt đầu bấm số của bà. Tiếng chuông không ngừng reo, ông càng không ngừng bấm máy.
Đầu bên kia, bà vợ cũng rất buồn. Bà không hiểu điều gì đã xảy ra sau tất cả những năm tháng sống cùng nhau đó. Ông ấy vẫn không hiểu bà. Bà vẫn rất yêu ông nhưng bà không thể chịu đựng cuộc sống như vậy nữa.

Mặc cho chuông điện thoại reo liên hồi, bà không trả lời dẫu biết rằng đó chính là ông. “Nói làm gì nữa khi mọi chuyện đã hết rồi. Mình đòi ly hôn mà, giờ đâm lao phải theo lao, nếu không mất mặt lắm”. Bà nghĩ, chuông điện thoại vẫn cứ reo và bà quyết định dứt dây nối ra khỏi điện thoại.

Bà đã không nhớ rằng ông bị đau tim…

Ngày hôm sau, bà nhận được tin ông mất. Như một người mất trí, bà lao thẳng đến căn hộ của ông, nhìn thấy thân thể ông trên chiếc đi văng, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Ông bị nhồi máu cơ tim trong khi đang cố gắng gọi cho bà.

Bà đau đớn vô cùng. Một cảm giác mất mát quá lớn bao trùm lên tâm trí.

Bà phải làm rõ tất cả tài sản của ông. Khi bà nhìn vào ngăn kéo, bà thấy một hợp đồng bảo hiểm, được lập từ ngày họ cưới nhau, là của ông làm cho bà.

Kẹp vào trong đó, bà thấy có một mẩu giấy ghi rằng: “Gửi người vợ thân yêu nhất của tôi. Vào lúc bà đọc tờ giấy này, tôi chắc chắn không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã mua bảo hiểm cho bà. Chỉ có 100 đô thôi, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp tôi tiếp tục thực hiện lời hứa của mình khi chúng ta lấy nhau. Tôi đã không thể ở cạnh bà nữa. Tôi muốn số tiền này tiếp tục chăm sóc bà. Đó là cách mà tôi sẽ làm nếu như tôi còn sống. Tôi muốn bà hiểu rằng tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh bà. Yêu bà thật nhiều”.

Nước mắt bà tuôn chảy. Bà cảm thấy yêu ông hơn bao giờ hết. Bà muốn nói lời xin lỗi, muốn nói “tôi yêu ông”. Nhưng ông đã không thể nghe được nữa.

Khi bạn yêu một ai đó, hãy cho họ biết, vì bạn không lường trước được ngày mai sẽ ra sao. Hãy học cách xây đắp hôn nhân hạnh phúc. Hãy học cách yêu nhau nhiều hơn, vì người bạn yêu thương, chứ không vì bất kỳ điều gì khác.




















Tình tôi



(Dân trí) - Bao nhiêu cuộc tình đã đi qua trong cuộc đời tôi, đến rồi đi không một lý do. Giờ đây, tưởng bến đỗ đã an toàn, nhưng tôi lại một lần nữa khốn khổ khi nghe anh nói lời hủy hôn.
Tôi vẫn tâm niệm hạnh phúc cho đi sẽ nhận lại. Nhưng sao tôi cho đi rất nhiều mà nhận chẳng được bao nhiêu, chỉ toàn nước mắt và đau khổ.

Tình chóng đến rồi đi

Tình đầu kéo dài 2 năm là mối tình lâu nhất và đẹp nhất cảu tôi. Nhưng nó chấm dứt tất cả khi tôi vào Đại học, đơn giản anh là người không bằng cấp, anh tự ti vì điều đó. Tôi biết dẫu yêu thì cũng không thể đến với nhau, chỉ biết lén lút trao nhau những yêu thương thầm kín.

Tết năm đó, anh đưa vợ tương lai về quê ra mắt và không quên đưa chị đến nhà tôi. Thật sự tôi có một chút chạnh lòng và đau đớn, tôi biết anh vẫn yêu tôi vì ánh mắt yêu thương anh vẫn dành cho tôi như thuở ban đầu.

Rồi cái gì đến cũng đến, chúng tôi hẹn gặp nhau. Những ngày sau đó anh biện lý do với chị là đi chơi cùng bạn nhưng thực chất là hẹn gặp tôi. Anh bảo trước khi lấy vợ anh muốn dành cho tôi tất cả. Cũng vì sức dồn nén của tình yêu hơn một năm không gặp, tôi và anh đã đi quá giới hạn. Tạm biệt mãi mãi một mối tình.

Từ đó tôi cảm thấy chán nản tất cả, bi quan vào tình yêu. Về sau cứ hễ thấy ai hợp hợp là tôi yêu, mối tình chỉ như cơn gió thoảng, đến rồi đi. Tôi cũng không hiểu vì sao mình yêu nhanh đến thế. Những người con trai đến với tôi, họ chỉ lợi dụng tôi. Vì hình thức hay vì tôi quá dễ dàng trao thân mà họ nhanh chán?

Rồi một lần nữa tôi lại yêu, một tình yêu mà tôi nghĩ là “sét đánh”. Anh là một kiến trúc sư đẹp trai, phong độ tôi tình cờ gặp trong một lần đi uống cà phê với bạn. Cung cách anh ứng xử rất nhã nhặn, đàng hoàng. Ngay cái nhìn đầu tiên tôi đã bị anh hớp hồn.

Những cuộc trò chuyện qua điện thoại, hẹn gặp nhau nhiều lần mà đứa bạn tôi không hề hay biết đã khiến chúng tôi trở nên thân thiện, một sự thân thiện quá mức! Anh đưa tôi đi chơi vào những ngày nghỉ, tặng quà đắt tiền chỉ với mong muốn chinh phục tôi và làm tôi vui. Trong vòng một tuần anh đã ngỏ lời yêu. Thật sự là, tôi hạnh phúc. Lúc đầu anh rất lich sự, nhưng về sau, khi biết con tim tôi đã thuộc về anh thì anh bắt đầu đòi hỏi: “Đã yêu nhau rồi thì là 2 trong 1, yêu nhau thật lòng có gì phải sợ”. Tôi đã trao thân cho anh, mặc kệ sự đời miễn là tôi hạnh phúc.

Khi cảm thấy no nê thì anh bắt đầu xa lánh tôi, mất tích không một lí do. Tôi đau đớn ôm mối hận trong lòng. “Phải chăng trên thế gian này không có thằng đàn ông nào tử tế ư? Tình yêu của tôi chỉ đến vậy thôi ư?”.

Tưởng đã là bến đỗ

Sau bao tháng ngày chết lặng trong tình trường, tôi lại gặp anh và yêu anh, người đàn ông hiền lành, ít nói, rất chân thành, lại là thầy giáo. Tôi cứ tưởng bến đỗ sẽ vững chắc nhưng không ngờ trong chốc lát tôi đã mất tất cả.

Gia đình anh xin hủy hôn khi chỉ còn một tháng nữa là chúng tôi cưới. Anh nói: “Bố mẹ bảo tuổi của chúng ta xung khắc, nếu lấy nhau sẽ tan cửa nát nhà, em sẽ là tai họa của gia đình anh. Anh xin lỗi”.

Tôi ngất đi và nằm viện gần một tuần. Những ngày đó tôi khóc không biết bao nhiêu mà kể. Tôi chỉ biết than thân trách phận, cuộc đời tôi chẳng lẽ chỉ toàn gặp bất hạnh và bi kịch hay sao?





Khoảng trống


Khi xưa em đã yêu anh, một tình yêu hồn nhiên trong trẻo.
(Dân trí) - Từ ngày chia tay thời sinh viên mình đã không gặp lại nhau, giờ anh ở đây, bên kia đầu dây điện thoại, vẫn giọng trầm và ấm. Anh nói “mình gặp nhau đi”. Thoáng run và lưỡng lự, em gật đầu đồng ý.
Cơn mưa mùa thu đến bất chợt. Em ngắm mình một lần nữa trước khi đến gặp anh. Quán cà phê nhỏ trên đường Cầu Giấy quen thuộc ngày xưa, hôm nay lại có anh chờ em như thủa trước. Mặc trời mưa, em vẫn đi, lòng xốn xang, tràn cảm xúc.

Anh ngồi đó, chững chạc hơn xưa. Nước da xạm đi vì cái nắng gay gắt khắc nghiệt của Miền Trung sau chuyến công tác dài. Ngồi xuống ghế mà thấy không gian sao rộng thế, chân tay thừa thãi thế? Anh bắt đầu câu chuyện bằng lời nói bâng quơ: “Trời mưa đẹp quá em nhỉ?”. Em mỉm cười và lặng nhìn xa xăm.

Một chiếc lá vàng rơi kéo em về thực tại. Em hỏi anh đủ chuyện, bắt anh kể cho nghe về công việc, về những vùng đất mà anh đã đi qua. Và vẫn giống như ngày xưa, em đòi quà của anh dù biết anh không có gì ngoài cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Chuyện ngày xưa, chuyện ngày nay cứ thế được sống dậy, được thêu dệt bởi anh và em.

Chia tay quán cà phê, anh và em lại chọn hành trình quen thuộc ngày xưa là vào công viên Thủ Lệ. Sau cơn mưa, cây cối như xanh hơn, gió lồng lộng thổi. Đi bên nhau chuyện trò ngắm cảnh, chợt bàn tay anh tìm đến bàn tay em. Theo phản ứng tự nhiên, em rụt lại, ngượng ngùng rồi im lặng khiến anh cũng bối rối…

Thời gian đã tạo khoảng cách giữa hai ta. Ngày còn sinh viên, em đã chờ đợi từ anh một câu nói, chỉ một câu nói. Nhưng mỗi khi đối mặt với em, câu nói đó anh khó diễn đạt thành lời? Anh vẫn lặng lẽ quan tâm em từng bước. Em tự an ủi rằng anh đang trao cho em một tình yêu không có lời, em cũng yêu anh và hạnh phúc.

Ngày em ra trường về quê công tác, tiễn em ra xe anh cầm tay mà rằng, “dù em đi đến đâu, hãy nhớ nơi đây luôn có anh chờ đợi”. Và một tiếng yêu muộn màng anh đã trao. Xe lăn bánh, em vẫy tay, quay mặt đi cố giấu giọt nước mắt. Xe vụt qua, để lại sau lưng chàng trai đất Hà thành…

Sau hai năm, em trở lại Hà Nội, anh đã đi công tác xa. Mỗi chiều về đi dọc trên con phố, mỗi chiếc ghế, mỗi hàng cây đều gợi lại trong em những kỉ niệm ngọt ngào. Mọi thứ vẫn còn đây mà giờ anh xa xôi quá! Em chờ đợi được gặp anh, mong được đi bên anh mỗi khi chiều về, nhưng hôm nay, anh đang ở đây, bên cạnh em mà như xa lạ. Em rùng mình sợ hãi khi môi anh tìm đến môi em, ánh mắt em cố tình lẩn trốn khi ánh mắt anh tìm.

Anh thở dài lặng lẽ, sự im lặng đến tái tê. “Em không còn yêu anh nữa phải không?”- bất chợt anh hỏi. Dường như em cũng mạnh dạn thẳng thắn hơn khi nói với anh rằng, khi xưa em đã yêu anh một tình yêu hồn nhiên trong trẻo. Nhưng thời gian trôi đi, em chợt nhận ra, giữa hai trái tim vẫn chung nhịp đập là thứ khoảng cách khó có thể lấp đầy. Anh là trai Hà thành, còn em chỉ là cô gái miền sơn cước. Anh thông minh tuấn tú, em chỉ là cô gái trung bình về mọi mặt. Anh có tương lai rộng mở, còn em đang đứng ở ngã ba đường. Em không muốn mình là gánh nặng cho anh, em muốn anh sẽ thật hạnh phúc và xứng đáng được hạnh phúc.

Hãy xem những kỉ niệm ngày xưa như truyện cổ tích, cổ tích đời thường nhưng đẹp đẽ. Tình yêu dở dang sẽ trở thành bất tử. Em không mong anh yêu em mãi nhưng em mong ở một góc khuất trái tim anh có khắc tên em.

Mùa thu 5 năm về trước mình gặp nhau. Mùa thu này mình xa nhau không hẹn ngày gặp lại. Hương hoa sữa tỏa lặng lẽ, gió thổi nhè nhẹ, mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Mọi cuộc chia tay em đều khóc, nhưng cuộc chia ly này em thấy lòng mình thanh thản.

Vì lẽ, yêu anh đâu nhất thiết phải ở bên anh. Yêu anh là mong cho anh được hạnh phúc. Dù không đi cùng nhau đến cuối con đường, nhưng mỗi bước anh đi luôn có ánh mắt em dõi theo và khích lệ.


Hạnh phúc giản dị



(Dân trí) - Tôi và anh biết nhau từ khi còn ở trần tắm mưa. Tính hai đứa không hợp nên chẳng ai nghĩ là tụi tôi sẽ yêu nhau. Vậy mà, những ngày tháng cách xa lại làm tôi nhớ anh quay quắt.
Tôi ra Hà Nội học Đại học. Nỗi nhớ anh vẫn cứ cồn cào. Vì điều kiện gia đình anh phải đi làm sớm. Tính anh năng nổ nhiệt tình, lại có ý chí phấn đấu nên nhanh chóng trở thành trưởng phòng quản lý. Mừng cho anh. Hai bên gia đình dường như cũng muốn để chúng tôi tìm hiểu nhau. Song với tôi, anh bây giờ “cao” và khó gần quá.

Tôi lần lượt tìm cách từ chối những lời hẹn hò của anh. Yêu anh, thương anh là vậy, nhưng khi thấy anh đã là trưởng phòng mà mình tương lai vẫn còn xa, tôi sợ chính bản thân, sợ mọi người nói tôi “thấy sang bắt quàng làm họ”. Mỗi lần từ chối đi chơi với anh, trái tim tôi buồn và hụt hẫng. Anh cũng không năn nỉ, không dỗ dành…

Tự ti và trốn tránh, tôi quyết định chuyển chỗ trọ, tim đau lắm mỗi khi nhìn thấy anh mà không dám gần, không dám nói chuyện hay bày tỏ tình cảm. Có lúc tôi nhịn ăn để trừng phạt sự yếu kém của mình, tôi nhớ anh, và muốn về nhà ghê gớm.

Ngày Hà Nội trời lạnh buốt, tôi không khăn, không áo ấm, đi bộ đoạn đường rất xa từ trường về nhà. Cái lạnh của thời tiết không lạnh bằng cái lạnh trong trái tim tôi. Từng cơn gió tạt vào mặt và tay chân khiến người tôi lạnh ngắt.

Mưa quất vào mặt, vào vai, vào tay tôi, chân tôi như muốn khuỵu. Mệt và đói lả, đến lúc tôi như không biết gì nữa vì lạnh thì bất giác có ai đó đưa bàn tay ra đón…

Tỉnh dậy tôi thấy mình trong bệnh viện, anh ngồi bên cạnh từ lúc nào. Anh lắc đầu nói: “Em ngốc quá. May mà mấy ngày nay anh đi theo em, nếu không em đã bị người ta bắt cóc rồi”. Tôi cười hạnh phúc vì câu nói đùa của anh. Anh đã sưởi ấm trái tim tôi, cho tôi biết mình đã thật sai lầm và ngốc nghếch khi cố né tránh tình cảm.

Giờ tôi đã nhận ra, hạnh phúc do mình nắm giữ. Hạnh phúc chỉ mỉm cười với ai biết trân trọng, nâng niu nó mà thôi.




















Hạnh phúc giản dị



(Dân trí) - Tôi và anh biết nhau từ khi còn ở trần tắm mưa. Tính hai đứa không hợp nên chẳng ai nghĩ là tụi tôi sẽ yêu nhau. Vậy mà, những ngày tháng cách xa lại làm tôi nhớ anh quay quắt.
Tôi ra Hà Nội học Đại học. Nỗi nhớ anh vẫn cứ cồn cào. Vì điều kiện gia đình anh phải đi làm sớm. Tính anh năng nổ nhiệt tình, lại có ý chí phấn đấu nên nhanh chóng trở thành trưởng phòng quản lý. Mừng cho anh. Hai bên gia đình dường như cũng muốn để chúng tôi tìm hiểu nhau. Song với tôi, anh bây giờ “cao” và khó gần quá.

Tôi lần lượt tìm cách từ chối những lời hẹn hò của anh. Yêu anh, thương anh là vậy, nhưng khi thấy anh đã là trưởng phòng mà mình tương lai vẫn còn xa, tôi sợ chính bản thân, sợ mọi người nói tôi “thấy sang bắt quàng làm họ”. Mỗi lần từ chối đi chơi với anh, trái tim tôi buồn và hụt hẫng. Anh cũng không năn nỉ, không dỗ dành…

Tự ti và trốn tránh, tôi quyết định chuyển chỗ trọ, tim đau lắm mỗi khi nhìn thấy anh mà không dám gần, không dám nói chuyện hay bày tỏ tình cảm. Có lúc tôi nhịn ăn để trừng phạt sự yếu kém của mình, tôi nhớ anh, và muốn về nhà ghê gớm.

Ngày Hà Nội trời lạnh buốt, tôi không khăn, không áo ấm, đi bộ đoạn đường rất xa từ trường về nhà. Cái lạnh của thời tiết không lạnh bằng cái lạnh trong trái tim tôi. Từng cơn gió tạt vào mặt và tay chân khiến người tôi lạnh ngắt.

Mưa quất vào mặt, vào vai, vào tay tôi, chân tôi như muốn khuỵu. Mệt và đói lả, đến lúc tôi như không biết gì nữa vì lạnh thì bất giác có ai đó đưa bàn tay ra đón…

Tỉnh dậy tôi thấy mình trong bệnh viện, anh ngồi bên cạnh từ lúc nào. Anh lắc đầu nói: “Em ngốc quá. May mà mấy ngày nay anh đi theo em, nếu không em đã bị người ta bắt cóc rồi”. Tôi cười hạnh phúc vì câu nói đùa của anh. Anh đã sưởi ấm trái tim tôi, cho tôi biết mình đã thật sai lầm và ngốc nghếch khi cố né tránh tình cảm.

Giờ tôi đã nhận ra, hạnh phúc do mình nắm giữ. Hạnh phúc chỉ mỉm cười với ai biết trân trọng, nâng niu nó mà thôi.




















Giấc mơ dưới Trăng



(Dân trí) - Cũng vào Tết Trung thu, ánh trăng tròn sáng trong chiếu rọi khắp nơi. Cầm trên tay chiếc trống nhỏ, em len lỏi trong đám trẻ đi rước đèn rộn rã, náo nhiệt. Em tìm kiếm mình trong sự hồn nhiên ấy.
Nghe tiếng trống múa lân thúc giục người lớn, trẻ nhỏ nhanh chân quây vòng quanh đám múa, em cũng muốn tiến gần hơn để xem nhưng không được vì bị vướng bởi một thân hình chẳng “dài” nhưng lại khá “rộng” của anh.

Kiễng đôi chân ngắn của mình lên hết cỡ mà vẫn chẳng nhìn được gì, bực mình quá, rm tì luôn cái tay cầm trống lên vai anh mà “vít” cho bõ ghét.

Đang xem ngon lành thì: “Úi trời ơi!”, em chỉ kịp kêu lên rồi đổ nhào người về phía trước vì cái tay vịn bỗng dưng “vặn” mình và chuyển động. Nhắm mắt cho cú ngã nhoài của mình nhưng đợi mãi chẳng thấy tiếp đất, chỉ thấy cơ thể vẫn đang lơ lửng. Mở mắt thật nhanh để tìm hiểu sự tình thì thấy hai cánh tay của kẻ “đáng ghét” đang ôm trọn mình… Mọi người đang nhìn em và anh. Xấu hổ quá thôi.

Em ấm ức đưa ánh mắt hình “viên đạn” chiếu thẳng vào anh. Anh tỉnh queo, nhìn em cười hả hê: “Suýt ngã hả? May có tôi đỡ kịp nhé. Cảm ơn sao đây nhỉ?”. Em đứng thẳng người, trề cái môi bướng bỉnh và “xí” một hơi dài rồi lẩn luôn vào đám đông. Anh sững lại, ngỡ ngàng nhìn về phía kẻ anh định bắt vạ là em đang bỏ trốn.

Thoát được anh, em chạy theo bọn trẻ con, vừa đi tung tăng vừa hát vang bài “Chiếc đèn ông sao”. Em cười thầm trong bụng khi nghĩ đến bộ mặt của anh nhưng cũng thấy hơi áy náy vì thật ra anh đâu có lỗi gì, chỉ tại số anh đen nên mới gặp con nhỏ láu cá là em.

Sau khi lòng vòng cùng bọn trẻ con được một lúc thì hai bắp chân của em căng tức. Lâu rồi em chỉ quen ngồi xe máy lượn lờ chứ không đi bộ nên đôi chân nó biểu tình. Chui ngay vào cái quán gần nhất, em gọi cho mình hai ly kem dâu để tiếp sức. Đang ăn ngon lành thì thấy anh cùng mấy cậu bạn bước vào. Em quay mặt vào trong tránh né, không biết anh có nhận ra em không. Em vừa ăn vừa thắc mắc.

Em ăn xong mà chẳng dám đứng dậy trả tiền. Đành chờ vậy. Sao “mấy tên” đó ăn gì mà lâu thế? Gần nửa tiếng đồng hồ chứ ít đâu, không ra nhanh thì sẽ hết các trò vui mất. Đành liều một phen vậy. “Chị ơi, em gửi tiền” - em gọi với theo chị chủ quán. Không biết có phải giọng em đặc trưng quá không mà anh quay ngoắt lại khiến em giật mình ngoảnh vội sang hướng khác.

“Để anh trả tiền cho rồi mấy nữa trả nợ anh luôn thể” - anh vừa nói vừa cười như thân quen lắm. “Cám ơn lòng tốt của anh nhưng tôi chẳng dại mà đi mắc nợ với kẻ “ế”. Không cẩn thận lại bị “ám” thì khổ” - em chanh chua đáp. “Ai bảo em là anh ế?”. “Không ế mà lại đi Trung thu với người cùng giới? Chuyện lạ nha. Hay anh có vấn đề về giới tính?”. “Cái miệng em ghê gớm quá, anh nói không lại được”.

Em rời khỏi quán với tâm trạng của người chiến thắng. Nhìn đồng hồ thấy gần 10h đêm, đoán chừng bọn trẻ đã về vì cũng muộn rồi. Em nhảy chân sáo về nhà. Hôm nay em sẽ ngủ ngon đây vì vừa được chơi thoải mái lại vừa xả được stress cho bản thân.

Sáng tỉnh giấc em thấy có một bông hồng vàng kèm theo một mảnh giấy nhỏ cài ở cái khoá cổng. Ai mà biết em thích hồng vàng nhỉ? Tò mò quá. Em chạy ra lấy bông hồng và mảnh giấy. “Chào cô bé đanh đá. Đêm qua về anh nhớ em không ngủ nổi. Anh phát hiện ra em cũng đi Trung thu một mình, chắc ế giống anh phải không? Hay chúng mình thành một cặp đi. Như thế sẽ chẳng còn ai phải ế nữa. Anh sẽ làm tay vịn cho em xem múa lân và cùng em ngắm trăng. Được không em?”.

Anh chàng này đang ăn dưa bở đây, mình đuổi các “fan” còn không hết, làm gì có chuyện ế. Nhưng không sao, lần này sẽ phá lệ để cho anh ta một cơ hội. Nhìn anh chàng cũng được đấy chứ. Em tự nhủ và cho anh một cái hẹn tại quán kem chua mà em yêu thích. Anh đến trong bộ dạng chỉnh tề, lịch sự làm em thấy ngại vì em mặc áo cộc, quần ngố. Anh thân thiện, hài hước, anh làm em thay đổi cái nhìn về anh.

Sau đó mình thân nhau hơn, đi đâu cũng có đôi. Em bên anh, anh bên em thân mật và lãng mạn. Ngày rằm hàng tháng anh đều đưa em đi ngắm trăng, mỗi tháng ở một nơi khác nhau. Nhiều khi em tự hỏi: “Liệu anh có yêu em không nhỉ?”. Em cũng đem câu đó để hỏi anh nhưng anh đều im lặng.

Anh chưa bao giờ trả lời em dù thời gian mình bên nhau đủ cho một đôi tình nhân tìm hiểu, lấy nhau và có con. Có phải em đã mơ mộng viển vông từ những vầng trăng mà anh cùng em ngắm?

Tết trung thu này em không muốn mình mơ dưới trăng nữa. Em sẽ đi tìm vầng trăng và bờ vai thật sự của riêng em.










































Anh, em, bụi gai và hoa hồng


Hình minh họa: Veer.
(Dân trí) - Đang đứng lơ ngơ mắt dáo dác, tớn tác nhìn xung quanh tìm kiếm xem có bóng dáng anh chàng nào cũng có cái nhìn tương tự như mình không, bỗng em giật mình vì tiếng xe máy rè rè tới, xém chút là nghiến vào bàn chân cô Tấm của em rồi.
Định thần để chấn chỉnh cho con tim trong lồng ngực, em đưa ánh mắt hờ hững nhìn qua vờ không để ý khuôn mặt anh (nhưng thực ra đã kịp thời ghi lại tất cả những nét chính trên khuôn mặt đó). Chưa đầy 1/1000s để xử lý thông tin, tim em có tín hiệu thông báo: “Cái mặt này không chơi được”.

Quá góc cạnh và già dặn, mặc dù tuổi anh còn xa mới đến ngày có được khuôn mặt và dáng người đó. Anh ít nói và trầm mặc, như một ông già cao tuổi đánh cờ lúc nào cũng đăm chiêu suy nghĩ, khiến cho người đối diện cứ muốn nhìn vào khuôn mặt anh mãi. (Không phải vì anh đẹp trai. Anh đâu có đẹp trai, nói một cách thẳng thắn thì xấu trai là đằng khác!). Họ nhìn vì tò mò muốn tìm hiểu điều gì khiến anh đăm chiêu đến thế.

Bởi có cái mặt đăm chiêu nên anh là người suy nghĩ thấu đáo (hoặc giả là ngược lại). Từ khi quen anh, chẳng bao giờ em phải nghĩ mình nên làm gì, làm như thế nào, đã có anh sắp đặt mọi thứ. Em vốn vụng về từ khi sinh ra đến khi lớn lên, có lẽ em được nuôi dạy trong một môi trường tự do mà nhiệm vụ chính là học. Gặp anh em vẫn hoang sơ như chưa hề gọt giũa nên chẳng bao giờ được anh khen dịu dàng.

Nhưng tình yêu sẽ khiến cho sự gai góc nở thành hoa hồng, em luôn tin điều đó. Những bông hoa mọc lên tự bụi gai sẽ là những bông hoa đẹp nhất. Đó là một suy luận logic từ lời đề tựa của tác phẩm “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”.

Em tìm thấy anh trong bóng dáng của cha Ran. Đó là khi anh ngồi hàng giờ nghe em than vãn về công việc và cuộc sống. Nghe anh nói và phân tích, em không biết mình có tìm thấy con đường sáng mà anh mở ra cho em không. Nhưng mỗi khi thấy một góc của vấn đề dưới cái nhìn của anh, em như “ngộ” ra nhiều điều khác.

Chỉ tiếc em không là cô bé Meggy xinh đẹp và mạnh mẽ để chiếm trọn trái tim anh. Em giản dị và bình thường quá để rồi khi đi bên anh em luôn nghĩ đến một cô gái khác hợp với anh hơn. Cô ấy không cần xinh nhưng chắc chắn phải dịu dàng, không quá cá tính nhưng phải khéo léo và hơn hết, cô ấy luôn khiến anh cảm thấy hài lòng khi giới thiệu với mọi người. Một người đàn ông như anh xứng đáng có được một cô gái như thế. Còn em vẫn mãi là con bé đầy gai góc và cá tính, để mỗi khi anh chưa nói xong em cãi đã xong.

Mùa thu, mùa của hạnh phúc và đám cưới. Con nhỏ là em thầm ước ao có được một ngày mặc chiếc váy trắng muốt đi trong hạnh phúc cùng anh. Chúng mình sẽ có những thiên thần thật đẹp, em sẽ yêu chúng hơn cả yêu anh. Còn anh không biết đã khi nào có chung cùng em ước mơ ấy? Nhất là khi gai trong em vẫn chưa nở hoa hồng.














Lý trí và trái tim



(Dân trí) - Lý trí và trái tim là đôi bạn thân. Khi lý trí đề nghị trái tim làm theo lý lẽ của mình, trái tim ngoan ngoãn nghe theo. Và nếu trái tim lên tiếng, lý trí cũng gật đầu cái rụp. Sẽ mãi là như thế, nếu anh không bước vào cuộc sống của em.
Ngày em thành thiếu nữ đến thật nhanh, nhưng em không nhận ra mình. Chỉ đến khi gặp anh, anh chững chạc giúp em đi tiếp con đường, em mới biết rằng mình đã lớn.

Ngày xưa khi còn là cô bé, lý trí và trái tim luôn khiến em sống vui vẻ, ngây thơ. Khi em muốn ai đó quan tâm đến mình, trái tim bảo em rằng phải giận dỗi đi chứ, để mọi người biết em quan trọng thế nào, giận dỗi đi thì mọi người mới lại quan tâm đến em. Lý trí cho rằng đừng nên như vậy nhưng cũng đồng ý giúp trái tim vì lý trí cũng muốn được quan tâm mà.

Nhưng từ khi anh đến, anh luôn bên em, quan tâm đến em, để em không còn hay hờn dỗi. Mỗi khi em cần là anh lại xuất hiện, với đóa hoa phớt hồng, màu hoa em luôn thích. Mẹ bảo “chẳng hiểu sao thỉnh thoảng nhà ta có hoa hồng nở trên hàng rào”.

Nhưng anh ơi, lý trí nói với em rằng đừng nên yêu anh, vì lý trí biết rằng anh là một người tốt, gần như là hoàn hảo với em, em sẽ phải đau khổ vì chính anh lý tưởng quá, để rồi khiến em hụt hẫng nếu có một ngày anh ra đi. Lý trí nói với em rằng, đừng yêu anh nữa nhé, vì có thể có một ngày em không còn được ở bên anh và được anh quan tâm.

Nhưng em không nghe đâu bởi trái tim mách bảo em rằng: “Anh đã khiến trái tim loạn nhịp. Và nếu thiếu anh trái tim sẽ rời rã mỏi mệt, không muốn làm công việc của mình nữa”.

Em sợ lắm, anh cứ thử tưởng tượng xem, nếu trái tim không chịu nghe lời mà làm công việc của mình thì em sẽ phải sống ra sao. Không phải tại vì anh đâu nhé, chỉ vì trái tim bảo lý trí thế thôi.

Em sợ lắm một ngày không thấy anh bên mình, giúp em vượt qua khó khăn của cuộc sống. Em sợ lắm nếu một ngày người bên anh, chăm sóc anh không phải là em. Em sống trong cô đơn và sợ hãi là vì anh ư?

Em vẫn tưởng rằng mình mạnh mẽ và cá tính lắm, em luôn cố gắng thế hiện điều đó trước mặt mọi người, nhưng khi một mình, khi cô đơn em mới nhận ra giá trị của cuộc sống - giá trị của những người thương yêu luôn cạnh em.

Anh biết không, khi yêu được một người mà trong mắt em hoàn hảo như anh thì em lại càng có nhiều nỗi sợ. Trái tim và lý trí cứ đấu tranh nhau, em không biết nữa. Nghe theo lý trí thì em sẽ đau khổ lắm, nhưng nếu vâng lời mách bảo của con tim em sợ sẽ có một ngày phải xa anh.

Anh ơi, hãy nói cho em biết nhé: “Trong tình yêu, lý trí hay trái tim luôn đúng?”













Một lần trễ hẹn



(Dân trí) - Chúng mình, người chuyên về kỹ thuật, kẻ học kế toán nhưng không hề khô khan như những cỗ máy và các con số. Cả hai có điểm chung là thích lãng mạn và cùng gắng công vun đắp cho tình yêu mãi lâu bền, tươi đẹp với thời gian.
Ngày đầu gặp anh, em ngỡ ngàng mất vài giây: “Sao lại có người cuốn hút đến thế!”. Em vẫn gắng giữ thái độ thản nhiên, trò chuyện bình thường dẫu trong lòng tựa như có sóng. Sau em được biết cùng lúc đó tim anh đã tình nguyện đập chung một nhịp với trái tim em rồi. Một cuộc tấn công ào ạt diễn ra. Em vốn đã ...(e hèm) từ lâu thành ra gật đầu tắp lự.

Em vui vì có người đồng quan điểm với mình. Hạnh phúc khi có người hiểu mình, chia sẻ biết bao buồn vui. Nhớ hôm em chỉ bị cúm xoàng thôi nên không nói cho anh, vậy mà tối đó thấy anh đứng rét run ngoài cổng nhà, nói như hụt hơi: "Anh có linh cảm em ốm, nên vội đến".

Ngày kỉ niệm, anh tặng em móc đeo chìa khoá hình chàng trai, còn cô gái thì anh giữ, khi ghép lại thành hình trái tim tròn trịa, vẹn nguyên. Ta cùng để làm móc khoá nhà và đó cũng là lúc em tặng anh móc treo có con cún trong seri "101 chú chó đốm" - dễ thương như anh vậy, để móc chìa khóa. Thế là mình có hai bộ móc chìa khóa giống hệt nhau.

Khi em tặng anh một chiếc khung ảnh cũng là lúc anh trao cho em cuốn Album dày cộp để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp, cũng bởi chúng ta cùng tư tưởng lớn thích chụp ảnh và cùng sinh vào giờ Ngọ nên kéo nhau đi du lịch suốt ngày.

Em chợt nghĩ: Dường như có thần giao cách cảm, sợi dây vô hình nào đó liên kết đôi mình. Vì sao em lại yêu mến anh, nhớ anh đến vậy? Chỉ vì em đã thấy cuộc sống này buồn chán ra sao, em đã biết mình phải lủi thủi như thế nào những ngày chưa có anh. Cũng bởi mỗi lần nhìn thấy anh, em lại ấm lòng. Chỉ cần nắm tay anh, em nhận ra bao mệt nhọc thường nhật đều tan biến cả. Ôm anh vào lòng, em thấy niềm vui sướng cứ âm ỉ cháy và rực lên như tình cảm của chúng mình. Chỉ cần ở bên anh một phút thôi cũng đủ để em cảm nhận được niềm hạnh phúc ngập tràn trong tim. Đôi khi không cần một lý do cho tình yêu nhưng đó chính là cái mà trái tim em lên tiếng khi thấy rung động trước anh, anh biết không!

Khi anh khiến em rơi nước mắt (dù chỉ vô tình), đứa con gái kiêu kỳ trong em khiến em nghĩ rằng mình đang bị tổn thương. Em thấy tim mình đau nhói nhưng rồi ngay lập tức sẽ tĩnh tâm, suy nghĩ lại. Em chỉ sợ những xích mích nhỏ làm tổn thương một tình yêu lớn, và quan trọng hơn cả, em sợ mất anh. Vì thế em đã gạt đi những hờn giận nhỏ nhặt của con gái để chìa tay ra nắm bàn tay anh đang đón sẵn.

Em sẽ nhớ mãi lần anh lỡ hẹn với em. Em tủi thân, mắt ngân ngấn nước, vừa giận vừa lo, lại vừa sợ. Cả tuần đợi mãi một buổi hẹn thế mà tối ấy anh quên. Em đã từng nghĩ anh sẽ như em, cả tuần chỉ chờ đến ngày đó. Anh lại vô tâm chẳng chú ý gì, nỡ để em ngồi gan ruột như có lửa đốt cả buổi tối trong khi trời đẹp ơi là đẹp, có trăng - một vầng trăng chưa tròn nhưng đẹp thanh khiết trên bầu trời cao vời vợi, tô điểm bởi những ánh sao lấp lánh.

Kim đồng hồ đáng ghét ì ạch, dạo bộ như trêu ngươi em, vậy mà bóng dáng anh vẫn đâu đâu. Em “thi gan” không gọi điện, nhắn tin cũng vì sợ anh đang đi trên đường nhỡ mất tập trung… Chờ đến gần hai tiếng (Chưa bao giờ em chờ đợi ai kiên trì đến thế nhé) thì em buộc lòng phải nhắn tin hờn dỗi: “Anh đã đi chưa? Nếu chưa thì đừng đến nữa, em bận rồi, không có nhà đâu. Chúc anh buổi tối vui vẻ!”. Anh lập cập gọi lại. Em thấy vui vui vì không xảy ra trường hợp xấu nhất khi anh đang trên đường đi… Vui đấy, nhưng em dỗi ngay được. Em không nghe máy, thật là ngốc! Vậy là anh nhắn tin lại xin lỗi. Hôm đó em giận anh, cáu luôn cả em nữa. Giờ thì lại phải chờ đến tuần sau mới được gặp nhau, được nắm tay anh đi dạo khắp con đường nhỏ, nơi có những làn gió nhẹ làm bay bay lọn tóc em, để rồi anh lại dịu dàng vén nó lên. Chao ôi, nỗi nhớ sẽ lại đầy ắp trong lòng mất thôi.

Chính buổi lỡ hẹn đó khiến em càng thấy rằng mình hạnh phúc và hiểu ngày một rõ hơn anh quan trọng với em đến thế nào. Niềm vui đó được hình thành trong sự giận dỗi nhưng nó cũng giúp em ý thức thêm về giá trị của tình cảm em và anh dành cho nhau. Đôi khi cũng phải có khúc mắc để mình cùng hoá giải và từ đó hiểu nhau hơn chứ nhỉ!
"Khi một cánh cửa khép lại sẽ có nhiều cánh cửa khác được mở ra"
Hình đại diện của thành viên
letrang_85
Bạn tâm giao QBO
Bạn tâm giao QBO
 
Bài viết: 79
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 10 08, 2009 3:25 pm

Re: ......DÀNH CHO NHỮNG AI ĐANG YÊU, CHƯA YÊU VÀ SẼ YÊU !......

Bài viết chưa xemgửi bởi phucdm » Thứ 3 Tháng 10 27, 2009 10:42 am

post bài ci mà dài dài rứa, một lần 1 số thôi chứ nhìn vào toàn chử ai mà đọc nổi
he he :smt101 :smt018
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Chúng ta không đổi được những quân bài đã chia
chỉ có thể đổi cách chơi những quân bài đó
Hình đại diện của thành viên
phucdm
Tôi yêu QBO
Tôi yêu QBO
 
Bài viết: 763
Ngày tham gia: Thứ 2 Tháng 7 20, 2009 9:13 am
Đến từ: A & Z

Re: ......DÀNH CHO NHỮNG AI ĐANG YÊU, CHƯA YÊU VÀ SẼ YÊU !......

Bài viết chưa xemgửi bởi nguyenthang » Thứ 3 Tháng 10 27, 2009 1:45 pm

=D> =D> =D> Có thời gian đọc thì tốt quá .Giá như 1 ngày post 1 bài thì hay hơn , những dài quá đọc chỉ đươc 1 bài phải đi làm rùi :smt075 :smt075 :smt075 :smt075 ,
Cuộc sống muôn màu
Hình đại diện của thành viên
nguyenthang
Tôi yêu QBO
Tôi yêu QBO
 
Bài viết: 1022
Ngày tham gia: Chủ nhật Tháng 5 17, 2009 4:08 pm

Re: ......DÀNH CHO NHỮNG AI ĐANG YÊU, CHƯA YÊU VÀ SẼ YÊU !......

Bài viết chưa xemgửi bởi miencattrang0209 » Thứ 3 Tháng 10 27, 2009 2:05 pm

anh thắng đã biết yêu ai chưa mà bay đặt đọc chuyên mục dành cho người đang yêu rua
Trong đôi mắt em anh là tất cả
miencattrang0209
Bạn chí cốt QBO
Bạn chí cốt QBO
 
Bài viết: 141
Ngày tham gia: Chủ nhật Tháng 9 20, 2009 9:02 am

Re: ......DÀNH CHO NHỮNG AI ĐANG YÊU, CHƯA YÊU VÀ SẼ YÊU !......

Bài viết chưa xemgửi bởi nguyenthang » Thứ 3 Tháng 10 27, 2009 2:44 pm

miencattrang0209 đã viết:anh thắng đã biết yêu ai chưa mà bay đặt đọc chuyên mục dành cho người đang yêu rua

Ô hay ,chưa yêu cũng đọc cho biết sau nay sẽ yêu mà :smt030 :smt030 :smt030 ,em không thấy tiêu đề bài viết hả Dành cho những ai đang yêu ,chưa yêu và sẽ yêu ! :smt058 :smt058 :smt058 :smt068 :smt068 .em cũng vào đọc đi mà kiếm anh nào đấy mà thử yêu nhé :D :D :D
Cuộc sống muôn màu
Hình đại diện của thành viên
nguyenthang
Tôi yêu QBO
Tôi yêu QBO
 
Bài viết: 1022
Ngày tham gia: Chủ nhật Tháng 5 17, 2009 4:08 pm

Re: ......DÀNH CHO NHỮNG AI ĐANG YÊU, CHƯA YÊU VÀ SẼ YÊU !......

Bài viết chưa xemgửi bởi letrang_85 » Thứ 3 Tháng 10 27, 2009 9:42 pm

hehe :smt043 lần đầu mà ! Nhưng mà đọc nhiều mới ngấm được chứ đúng ko ! :smt043
"Khi một cánh cửa khép lại sẽ có nhiều cánh cửa khác được mở ra"
Hình đại diện của thành viên
letrang_85
Bạn tâm giao QBO
Bạn tâm giao QBO
 
Bài viết: 79
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 10 08, 2009 3:25 pm

Re: ......DÀNH CHO NHỮNG AI ĐANG YÊU, CHƯA YÊU VÀ SẼ YÊU !......

Bài viết chưa xemgửi bởi miencattrang0209 » Thứ 4 Tháng 10 28, 2009 11:23 am

nguyenthang đã viết:
miencattrang0209 đã viết:anh thắng đã biết yêu ai chưa mà bay đặt đọc chuyên mục dành cho người đang yêu rua

Ô hay ,chưa yêu cũng đọc cho biết sau nay sẽ yêu mà :smt030 :smt030 :smt030 ,em không thấy tiêu đề bài viết hả Dành cho những ai đang yêu ,chưa yêu và sẽ yêu ! :smt058 :smt058 :smt058 :smt068 :smt068 .em cũng vào đọc đi mà kiếm anh nào đấy mà thử yêu nhé :D :D :D

Để rồi xem nhé em bắt được sóng rồi, em se danh thời gian là 11 tháng 11 nam 2011 đo
Trong đôi mắt em anh là tất cả
miencattrang0209
Bạn chí cốt QBO
Bạn chí cốt QBO
 
Bài viết: 141
Ngày tham gia: Chủ nhật Tháng 9 20, 2009 9:02 am

Re: ......DÀNH CHO NHỮNG AI ĐANG YÊU, CHƯA YÊU VÀ SẼ YÊU !......

Bài viết chưa xemgửi bởi mautimanhyeu149 » Thứ 4 Tháng 10 28, 2009 12:04 pm

Để rồi xem nhé em bắt được sóng rồi, em se danh thời gian là 11 tháng 11 nam 2011 đo[/quote]
cái cặp này bắt sóng nhanh ghê nhỉ,còn tranh dành với cả 2 cặp kia nữa hịc nhanh thế cát trắng ,ông mai mối RÉC mát tay ghê thế ko biết ,làm mai cặp nào cặp nấy thành đôi hết ,mà sao k thấy anh mở topic thiên hạ đệ nhất mai mối thế RÉC ơi
Mùa yêu thương
Người ta rủ nhau đi về phía núi
Em ngậm ngùi ở lại
Một lần mang nợ Dã Quỳ hoang...

-------------***-----------
Hình đại diện của thành viên
mautimanhyeu149
Bạn tri kỷ QBO
Bạn tri kỷ QBO
 
Bài viết: 261
Ngày tham gia: Thứ 2 Tháng 5 25, 2009 3:24 pm
Đến từ: Vũng Tàu

Re: ......DÀNH CHO NHỮNG AI ĐANG YÊU, CHƯA YÊU VÀ SẼ YÊU !......

Bài viết chưa xemgửi bởi miencattrang0209 » Thứ 4 Tháng 10 28, 2009 2:20 pm

mautimanhyeu149 đã viết:Để rồi xem nhé em bắt được sóng rồi, em se danh thời gian là 11 tháng 11 nam 2011 đo

cái cặp này bắt sóng nhanh ghê nhỉ,còn tranh dành với cả 2 cặp kia nữa hịc nhanh thế cát trắng ,ông mai mối RÉC mát tay ghê thế ko biết ,làm mai cặp nào cặp nấy thành đôi hết ,mà sao k thấy anh mở topic thiên hạ đệ nhất mai mối thế RÉC ơi [/quote]
Màu tím ko thấy bữa ny song vinaphone dang rất mạnh hay sao
Trong đôi mắt em anh là tất cả
miencattrang0209
Bạn chí cốt QBO
Bạn chí cốt QBO
 
Bài viết: 141
Ngày tham gia: Chủ nhật Tháng 9 20, 2009 9:02 am

Re: ......DÀNH CHO NHỮNG AI ĐANG YÊU, CHƯA YÊU VÀ SẼ YÊU !......

Bài viết chưa xemgửi bởi kieuoanh » Thứ 4 Tháng 10 28, 2009 4:24 pm

bài dài thiệt đó.em đọc mãi nỏ hết được vì phải làm việc nữa.hôm sau chị pos ngắn thôi nha. :smt043 :smt043 :smt043 :mozilla_sealed: :smt020 :smt020
các bác cứ vô đây học hỏi được nhiều kinh nghiệm lắm đó... :mozilla_innocent: :mozilla_innocent:
"Mất tiền là mất ít
Mất bạn là mất nhiều,
Mất niềm tin là mất tất cả."
.....Kieuoanh $ miumiu....
kieuoanh
Bạn chí cốt QBO
Bạn chí cốt QBO
 
Bài viết: 192
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 9 03, 2009 2:57 pm
Đến từ: Quảng Xuân-QuảngTrach-QB

Trang kế tiếp

Quay về • Cung hỷ - Tâm tình

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến46 khách

cron