Chuyến đi vừa rồi để lại cho mình quá nhiều cảm xúc, mặc dù mọi công việc đã được chuẩn bị từ trước và phần nào hình dung được những gì sẽ xảy ra nhưng rồi diễn biến của chuyến đi vẫn làm mình choáng ngợp. Trên tất cả vẫn là trách nhiệm để đoàn đi đến nơi về đến chốn, không tổn thương, hạn chế sự cố. Vẫn biết rằng bản thân mỗi thành viên của đoàn ý thức được trách nhiệm của họ với chuyến đi và hoàn toàn đủ khả năng để tự chăm sóc được bản thân, vậy mà mình vẫn cứ lo lắng mỗi khi có một em gái nôn thốc nôn tháo hay lúc vô tình thấy đấng mày râu thừ ra vì mệt. Rồi những cái nhìn xa xăm, những dấu lặng của hành trình. Đối nội lo lắng, đối ngoại lo toan khi xe đến trễ, khi nhà trường đợi, khi biên phòng hỏi thăm, lúc thương lượng cổng này cửa khác, ...
... Đến hôm tiễn các bạn ở xa trở về từ nơi họ khởi hành 2-3 hôm trước, các thành viên ở gần cũng đã quay về cuộc sống thường nhật, nhẹ nhỏm bao nhiêu. Một mình, bước lên chuyến xe đêm, xe thì hối hả lao đi còn mình thì lặng thầm nhìn ra đêm tối. Lúc này cái mệt bắt đầu thấm dần từ chân lên đầu, thả lõng người trên ghế nhưng không chợp mắt được. Nghĩ ngợi vẫn vơ, thương mình quá, sóng mủi cay cay ...
... Đến hôm tiễn các bạn ở xa trở về từ nơi họ khởi hành 2-3 hôm trước, các thành viên ở gần cũng đã quay về cuộc sống thường nhật, nhẹ nhỏm bao nhiêu. Một mình, bước lên chuyến xe đêm, xe thì hối hả lao đi còn mình thì lặng thầm nhìn ra đêm tối. Lúc này cái mệt bắt đầu thấm dần từ chân lên đầu, thả lõng người trên ghế nhưng không chợp mắt được. Nghĩ ngợi vẫn vơ, thương mình quá, sóng mủi cay cay ...